Câu chuyện tiếp theo, Ngô Cường vẫn luôn khoe khoang quan hệ của nhà anh ta ở Kim Lăng.
Đương nhiên vẫn cứ luôn nhắc tới Trần Lạc Thần mà nói chuyện.
Nếu như nói hoàn toàn không tức giận thì là giả.
Trần Lạc Thần thật sự rất muốn dẫm nát cái tên Ngô Cường này.
Nhưng mà sau đó lại suy nghĩ lại, anh ta khoe khoang thì cứ khoe khoang đi, mỉa mai thì cứ mỉa mai đi, ngoại trừ những cái này thì anh ta còn có cái gì đâu.
Cho nên bữa liên hoan của gia đình vào buổi trưa cũng không có mùi vị gì, sau khi cơm nước xong xuôi thì lại nói chuyện phiếm với nhau, trò chuyện một chút, mắt thấy buổi chiều đã sắp đến rồi.
Bởi vì sáng ngày hôm nay Trần Lạc Thần dậy từ sớm, lại hao phí hết gần cả một ngày, anh đã sớm thấy buồn ngủ rồi.
Nhưng mà Tô Mi lại hét lên một tiếng, làm Trần Lạc Thần phải giật mình.
“Ôi chao, anh Ngô Cường, chị Y Y, đã sắp năm giờ rồi, tiệc tối trên du thuyền vào tối ngày hôm nay đã sắp bắt đầu, chúng ta mau đi thôi, đến muộn sẽ không tốt đâu.”
“Ừm, nói đúng đó.”
“Dù sao thì cũng do cậu Hoàng của chúng ta tổ chức, chúng ta nhất định phải nể mặt người ta hết sức.”
Ngô Cường nói.
“Được rồi, vậy mọi người đi nhanh lên đi. À đúng rồi Ngô Cường, cháu chăm sóc cho Tô Mi với Y Y đó nha.”
Lâm Hồng Hà vội vàng nói.
Câu nói này tự nhiên loại bỏ Trần Lạc Thần ra ngoài.
“Không thành vấn đề đâu ạ.”
Đáp lại một tiếng, mấy người bọn họ đi lái xe, về phần Trần Lạc Thần thì dưới sự kiên trì của Lâm Y Y, anh mới miễn cưỡng bước lên chiếc xe BMW mà Tô Mi lái.
Nếu không thì dựa vào ý của bọn họ, chắc có lẽ cũng không cho Trần Lạc Thần bước lên xe.
Trong lúc đó, Lâm Y Y cũng luôn nắm thật chặt tay của Trần Lạc Thần, rất dùng sức.
Ý tứ như là đang nói:
Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi!
Anh Trần, tôi thật sự không ngờ tới là bọn họ có thể như vậy, ngày hôm nay khiến cho anh phải chịu oan ức lớn như vậy, thật sự xin lỗi xin lỗi anh Trần!
Mà Trần Lạc Thần chỉ lắc đầu cười một tiếng, xem như là đáp lại.
Vừa nói vừa cười, bọn họ đã đi đến cổng của bãi cát vàng.
“Đúng rồi Trần Lạc Thần, anh có vé vào cổng không vậy?” Ngô Cường đã sớm muốn hỏi câu này, nhưng mà anh ta phải đợi đến lúc Trần Lạc Thần đến đây rồi thì mới hỏi.
Chính là muốn để cho Trần Lạc Thần phải khó xử.
“Ồ, tôi có rồi.”
Trần Lạc Thần gật đầu, liền cẩn thận lấy vé vào cổng ra từ trong túi của mình.
“Haha, chắc chắn là của chị Y Y cho anh ta đó. Thiệt tình hà chị Y Y, tại sao chị phải đối xử tốt với anh ta như vậy chứ, chị có biết chị làm như thế này là đang hại anh ta không vậy, anh ta không phải là người cùng một thế giới của chúng ta, tại sao nhất thiết phải để anh ta bước vào thế giới của chúng ta, để anh ta sống một cuộc sống bình đạm đi không được à?”
Mặc dù bình thường Tô Mi cũng chẳng lớn bao nhiêu.
Nhưng mà bây giờ cô ta lại nói chuyện không hề khách khí tí nào.
Quả thật có một loại mùi vị thành thục.
Bình thường cô ta rất tôn trọng Lâm Y Y.
Nhưng mà ngày hôm nay đến bây giờ, cô ta đã thật sự không nhịn được nữa rồi.
Ngày hôm nay là trường hợp như thế nào, là cuộc tụ họp của cậu Hoàng, có tập hợp rất nhiều con em của gia đình giàu có.
Những nhân vật có mặt đều là nhân vật có mặt mũi.
Cô ta biết rất rõ, có lẽ chị của mình rất thích cái tên Trần Lạc Thần này, cho nên muốn mang anh ta theo để thấy chút việc đời.
Nhưng mà sau khi bước vào rồi nhìn thấy nhiều thiên kim với phú nhị đại như vậy, lòng tự trọng của anh ta có thể không bị tổn thương được à?
“Được rồi, Tiểu Mi, có mấy lời em đừng có nói quá đáng, nói chuyện phải biết suy nghĩ một chút!”
Lâm Y Y tức giận đến dậm chân.
“Thôi được rồi, chị em hai người đừng có cãi nhau, anh thấy bây giờ chúng ta cứ đi vào đi, cứ để Trần Lạc Thần đi cùng với chúng ta, có vài lời anh ta không dám nói đâu, có ai hỏi tới thì chúng ta trả lời thay cho anh ta là được rồi.” Ngô Cường trượng nghĩa nói.
“Hừ hừ, vẫn là anh Ngô Cường tốt có bản lĩnh.”
Tô Mi khen anh ta một câu.
Rồi lại liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần.
Lúc này đám người mới đi vào cùng với nhau.
Bây giờ đã là năm giờ chiều, trên bờ của bãi cát vàng đông nghịt người, so với ban ngày còn náo nhiệt hơn nhiều.
“Cường Tử, đến rồi đó à.”
“Tiểu Mi, em cũng tới nữa hả, sao bây giờ mới tới vậy, mọi người đã tự phục vụ đồ nướng rồi đó.”
Ngô Cường vừa mới bước vào, lập tức có mấy cậu ấm vẫy vẫy tay với bọn người Ngô Cường.
Hiển nhiên đều quen biết nhau.
“Hắc hắc, có nhiều bạn quá đi thôi. Chị Y Y, đi thôi nào, để em giới thiệu mấy người bọn họ cho chị quen biết nha.”
Mấy cậu ấm đang chơi đùa cùng với đám bạn tốt của riêng mình, uống rượu vui vẻ, nói chuyện hòa hợp!
Mà Trần Lạc Thần thực sự chẳng muốn đi quen biết bạn bè cái gì cả, bây giờ anh mệt mỏi cả một ngày rồi, anh sắp chịu không nổi rồi.
Anh muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Thuận tiện hỏi bọn người Bạch Tiểu Phi đang ở đâu.
Anh liền nói. . Các người cứ đi chơi đi, tôi đi vào nhà vệ sinh, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
Nói xong, Trần Lạc Thần liền xoay người rời đi.
“Trần Lạc Thần muốn đi vệ sinh à? Chắc có lẽ là sợ người ta biết anh ta là một tên nghèo nàn mà cũng trà trộn vào đây, cảm thấy mất mặt chứ gì.”
“Đúng vậy đúng vậy đó, rõ ràng nhà nghèo có thể tự biết phân biệt phận được hay không chứ, những trường hợp như thế này có thể không