Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Lần đầu Thanh Huyền biết một cậu nhóc có thể dính người đến như vậy.
Sau hôm đó, Ân Du luôn thích chạy qua nhà y chơi, buổi sáng đến, giữa trưa ghé qua, chiều tối có mặt.
Sáng sớm nay, Ân Du như thường lệ ở bên ngoài gọi vài tiếng: "Lý Nhị, ngươi có nhà không?"
Hô một lúc, Thanh Huyền không đáp lại, lát sau y nghe thấy âm thanh làu bàu và tiếng bước chân xa dần.
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh một chút.
Thanh Huyền khép mắt, thời điểm mấy tên ma tu đến tàn sát thôn dân sắp tới, chỉ còn lại năm ngày.
Mặt trời buổi sớm toả ra ánh nắng ấm áp, tựa như dát vàng lên thôn nhỏ yên bình, từng đám mây trắng mỏng bao phủ trên không, khói bếp lượn lờ. Mọi người ăn sáng xong liền xách cuốc, tốp năm tốp ba nói cười vui vẻ trên con đường ra đồng làm việc, cuộc sống giản dị, thanh bình mà hạnh phúc.
Ân Du đi về nhà, sáng tinh mơ cha cậu đã ra khỏi thôn săn thú. Gia đình cậu vốn không phải người địa phương, cho nên không có ruộng trong thôn, toàn bộ chi phí ăn mặc thường ngày đều dựa vào việc săn thú rồi trao đổi. Bởi vậy nhà Ân Du trải qua ngày so với gia đình khác túng quẫn hơn nhiều.
Lúc này đang là giữa mùa hạ, trên sườn núi phía ngoài thôn, trong các rừng cây luôn có trái cây rừng vừa giòn vừa ngọt. Người trong thôn không thích ra ngoài, chỉ có cha Ân Du vì kế sinh nhai nên cứ ba ngày hai lượt lại ra khỏi thôn. Cha cậu đau lòng vì con trai mình không có đồ ăn vặt, vì vậy mỗi lần trở về mặc dù không tiện đường nhưng cũng gắng hái chút trái cây rừng về cho Ân Du.
Thời gian gần đây cha Ân Du không gặp may, chỉ đánh được một ít con mồi nhỏ như thỏ hoang gà rừng, cầm đi đổi mới miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng mà vẫn không đủ. Bởi vì bọn họ cần phải chuẩn bị cho mùa đông, khi mùa đông tới thì con mồi càng ít, hơn nữa khi đó đồ ăn trong thôn cũng rất khó đổi.
Tuy rằng cha mẹ không nói chuyện thiếu thốn trước mặt Ân Du, nhưng cậu vẫn mơ hồ hiểu được.
Tối hôm qua, cha Ân Du lại mang trái cây về cho cậu, cậu cố ý hỏi cha xem trái cây này hái được ở đâu.
Ân Du nhớ rõ, cha nói hái ở sườn núi phía ngoài thôn.
Sườn núi kia cách thôn khá xa, mẹ nhất định sẽ không cho cậu đi.
Về tới nhà, Ân Du lấy ra một cái giỏ tre.
"Nương, con lại đi bắt tôm đây!"
Mẹ chưa kịp lên tiếng, Ân Du đã nhanh chân chạy mất.
"Lý Nhị, Lý Nhị!"
Lại gọi vài tiếng, nhưng bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh. Ân Du buồn bực bĩu môi, không biết hôm nay hái trái cây xong trở về trời đã tối chưa, nếu tối rồi thì có nghĩa là tròn một ngày cậu không được gặp Lý Nhị.
Ân Du ngó qua khe cửa nhìn vào trong nhà, chưa từ bỏ ý định mà gọi tiếp: "Lý Nhị, ta đi nha?"
Vẫn không có âm thanh đáp lại.
Con sông kia cách thôn chừng ba dặm, xung quanh không có rừng, vì khoảng cách với thôn không xa cho nên vẫn có người qua lại, hơn nữa Ân Du trời sinh đã biết bơi, cho nên mẹ Ân Du vẫn để cậu tùy ý chơi đùa ngoài sông.
Nhưng sườn núi thì khác, nghe cha nói, tựa hồ nơi đó cách thôn đến mười mấy dặm, lại là rừng núi rậm rạp hoang vắng, những địa phương như thế vốn hẻo lánh ít dấu chân người.
Một đường lội lên phần nước cạn sát bờ sông, tâm trạng Ân Du rất tốt.
Thấy cá trong sông tung tăng bơi lội, cậu lại nhớ tới dáng vẻ Lý Nhị khi bắt cá, y nhặt hòn đá cuội từ dưới đất lên, nhắm một mắt, sau đó hung hăng bắn vào con cá béo tròn nhất.
Đá mạnh mẽ chui vào trong nước, bọt nước bắn lên khiến đàn cá sợ hãi bơi tán loạn.
Lại tiếp tục đi về phía trước, nước sông chảy xuôi theo hướng khác, Ân Du đành phải buông ống quần, lội từ dưới sông lên.
Vầng thái dương trên bầu trời dần lên cao, nhiệt độ cũng chậm rãi tăng.
Con đường nhỏ không một bóng người, chỉ có vài tiếng chim rừng khô khốc từ phía xa xa truyền tới.
Sự hăng hái lúc đầu theo thời gian dao động, dần dần tiêu tán.
Lá gan như thế nào lại lớn vậy, nói tới cùng thì cậu mới chỉ là một đứa nhóc sáu tuổi mà thôi.
Ân Du cũng có chút sợ hãi.
Giữa trưa, mẹ Ân Du đã làm xong đồ ăn nhưng không thấy Ân Du trở về, ngày thường cậu cũng hay mải chơi về muộn, cho nên nàng không nghĩ nhiều.
Sau đó, qua một hai canh giờ, mẹ Ân Du đã đứng ngóng vài lần trước cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng con trai mình thì bắt đầu sốt ruột.
Nàng ra cửa, đi tới nơi Ân Du thường xuyên bắt tôm nhìn xem, nhưng nào thấy bóng một ai.
Mẹ Ân Du vội quay trở về tới nhà của Lý Nhị.
"Lý Nhị, Lý Nhị!"
Thanh Huyền vừa mở cửa thì nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của mẹ Ân Du, nàng ngó vào trong nhà nhưng không thấy con trai, trong lòng càng hoảng loạn.
"Lý Nhị, Tiểu Du hôm nay có tới tìm cháu không?"
"Đã tới, sau đó lại đi rồi."
"Ôi, không biết nó chạy đi đâu nữa." Mẹ Ân Du gấp gáp xoay quanh, Ân Du từ trước đến nay rất ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, vì không muốn làm nàng lo lắng cho nên mỗi khi ra ngoài chơi cậu đều nói với nàng một tiếng, lần này không biết vì sao lại không chịu nói.
Đột nhiên, mẹ Ân Du dừng một chút: "A, ta biết Tiểu Du đi đâu rồi, đứa nhỏ ngốc này, hẳn là tham ăn nên một mình chạy tới sườn núi mà cha nó nói kia để hái trái cây."
Mẹ Ân Du càng thêm sốt ruột, cánh rừng ấy xa xôi chưa nói, ngẫu nhiên còn có mãnh thú lui tới, Ân Du mới chỉ sáu tuổi, thân thể bé nhỏ như thế...
Càng nghĩ sắc mặt nàng càng trắng bệch.
"Sườn núi kia ở đâu? Để ta đi tìm."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Mẹ Ân Du vội nói, rồi chỉ cho Thanh Huyền địa điểm: "Lý Nhị, vậy làm phiền cháu."
Thanh Huyền nói: "Không ngại."
Ân Du có thể trở thành Ma quân của Ma giới, dĩ nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì được. Ra khỏi thôn, Thanh Huyền đợi tới lúc không thấy bóng ai, thân hình nhoáng một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Sườn núi giăng kín bụi gai, trái cây rừng giòn ngọt treo cao cao trên các nhánh cây, gai nhọn dài ngắn không đồng đều mọc chi chít trên thân cây.
Ân Du nhận ra, đó chính là trái cây rừng mà cha mang về.
Thật giòn, thật ngọt, cắn xuống một ngụm thì thứ nước quả hồng nhuận chua ngọt tràn ngập cả khoang miệng, làm cả người khoan khoái.
Xoa mồ hôi trên trán, Ân Du liếm môi, nhặt một quả chín rụng trên mặt đất, dùng tay áo lau qua rồi cắn một miếng.
Quá ngon!
Ân Du cong môi cười vui vẻ, cậu dám cam đoan, người trong thôn khẳng định chưa ăn qua thứ trái cây này.
Chọn lựa trên mặt đất những quả lành lặn, Ân Du bỏ vào giỏ tre.
Chung quanh không có cành cây dài nào để đập cho trái cây phía trên rụng xuống.
Xốc lại cái giỏ tre, Ân Du đứng dưới tàng cây, cành cây tuy rậm rạp, nhưng không nhỏ, còn khá dài, có thể trèo lên.
Ân Du thật cẩn thận vươn tay, nắm lấy nhánh cây dài to bằng ngón chân cái để ước chừng trọng lượng cơ thể, cậu nâng chân, giẫm lên một nhánh cây có vài cái gai nhọn nhô ra.
Cành cây treo đầy quả hơi cong xuống, Ân Du tận lực tránh đi những cái gai nhọn, tuy nhiên trên người cậu bé vẫn bị cào xước vài chỗ. Đứng trên cành, thò tay ra, Ân Du hái những quả vừa tầm tay rồi bỏ vào trong giỏ.
Giỏ tre trống rỗng được lấp đầy dần bằng những trái cây đỏ au mọng nước, một lúc sau, những quả mọc gần cậu bé đã được hái hết.