Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Bán trái cây rừng kiếm thêm được ít tiền, dĩ nhiên không đủ để chuẩn bị lương thực cho mùa đông, nhưng vẫn may mắn làm áp lực trên người cha Ân Du nhẹ hơn một chút.
Ân Du càng rảnh rỗi thì số lần tìm Thanh Huyền càng nhiều. Không cho cậu vào nhà thì thôi, Ân Du tự ở bên ngoài lăn lộn trong chốc lát không có ai đáp lại sẽ ủ rũ cúp đuôi rời đi. Còn nếu để Ân Du vào trong nhà thì dù Thanh Huyền không nói gì, cậu vẫn có thể ăn vạ trong nhà Thanh Huyền suốt một buổi sáng, hoặc nguyên cả trưa.
Vẻ ngoài Ân Du lúc nhỏ vô cùng đáng yêu, không chỉ khiến bọn nhóc yêu thích, mà còn làm cho bác gái, cụ già lúc rảnh rỗi cũng muốn nựng má trêu Ân Du.
Có vài ba cậu bé rủ Ân Du chơi, đáng tiếc Ân Du chỉ muốn tìm Lý Nhị, làm mấy nhóc gọi kiểu gì cũng không được đáp lại.
"Lý Nhị, Lý Nhị!"
Buổi trưa trôi qua, Ân Du ăn cơm xong lại chạy đến trước cửa nhà Thanh Huyền gọi.
Hiếm thấy, lần này Thanh Huyền mở cánh cửa gỗ ra.
"Oaaa!" Ân Du không đợi Thanh Huyền mở rộng cửa, đã từ bên ngoài chạy vọt vào, giống như một cơn gió chui qua cánh tay Thanh Huyền, nhảy nhót quanh khoảng sân không lớn lắm, đôi mắt mở to kinh người. Toàn bộ khoảnh sân nhỏ vốn yên tĩnh trong chốc lát tràn ngập âm thanh vui sướng.
Đóng cửa lại, Thanh Huyền ngồi trên cái ghế gỗ trong sân.
Ân Du lập tức chạy đến phía sau Thanh Huyền, dùng ngón tay chọc khẽ vào lưng Thanh Huyền, kêu lên: "Lý Nhị!"
Vừa kêu xong, Ân Du lập tức ngồi xổm xuống, ý đồ lẩn trốn: "Lý Nhị, ngươi đoán xem ta đang ở đâu nha."
Thanh Huyền không phối hợp, mặc kệ Ân Du quậy, nhưng vẫn không ngăn cản được nhiệt tình chơi đùa của Ân Du.
Ân Du đứng lên, nhanh chóng dùng ngón tay chọc lên vai phải của Thanh Huyền, thân mình vặn vẹo chạy sang trái rồi ngồi xổm xuống.
Tiếp theo lại chọc vào giữa lưng Thanh Huyền, chạy chạy, ngồi.
"Hắc! Lý Nhị ngốc, ngươi tìm không được ta nha!"
Lưng bị cậu nhóc nhẹ nhàng chọc tới chọc lui, Thanh Huyền cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn đánh bay người ra ngoài, mặc Ân Du chơi đùa.
Ngón tay từ giữa lưng chậm rãi đi xuống, dừng lại bên hông, đôi mắt to tròn của Ân Du xoay vài vòng, ngón trỏ thoáng uốn cong, gãi gãi.
Ai nha, không có phản ứng?
Xuống chút nữa.
Vẫn không có phản ứng.
Vậy lại xuống chút nữa.
"Ngươi đang làm gì?"
Thanh Huyền bắt lấy bàn tay không thành thật của Ân Du, vẻ mặt đặc biệt lạnh nhạt.
Ân Du chột dạ mở to mắt, cảm giác quẫn bách như vừa làm chuyện xấu: "Ta cào cho ngươi bị ngứa."
Thanh Huyền vẫn lành lạnh, buông bàn tay nho nhỏ mềm mềm ra, nói: "Yên tĩnh một chút."
"Nha."
Ân Du ngồi bên cạnh Thanh Huyền, nhàm chán chống đầu, thật sự cái gì cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm Thanh Huyền.
"Lý Nhị."
Ân Du kêu một tiếng, Thanh Huyền không đáp.
"Lý Nhị."
Ân Du lại kêu, Thanh Huyền vẫn như cũ không lên tiếng.
"Lý Nhị." Ân Du vươn tay ra chọc Thanh Huyền.
"Hửm." Thanh Huyền cuối cùng cũng đáp lại một tiếng.
"Trái cây rừng ăn ngon không?" Hai mắt Ân Du tỏa ánh sáng.
Thanh Huyền không nói.
"Nếu ngươi thích, lần tới ta lại đi hái, hái được sẽ để phần cho ngươi nha."
Lần sau sao?
Hai mắt Thanh Huyền khẽ nhúc nhích, hôm nay đã là ngày cuối cùng, vào đêm nay những ma tu kia sẽ tới.
"Lý Nhị, ta kể ngươi nghe, nương nói chờ tới khi cha săn được con mồi lớn, chính là lớn