Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Khuôn mặt người trong nước rõ nét, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều vô cùng chân thực.
Tiên đế khiếp sợ không thốt nên lời. Trong khay ngọc là nước si tình, do Nguyệt Hạ tiên quân tập hợp chín trăm chín mươi chín vạn mối tình si rồi luyện chế suốt ba mươi nghìn năm mới thành. Chỉ cần ai rung động mà soi vào nước, sẽ thấy người trong lòng hiện ra.
Hình ảnh càng rõ nét, rung động càng sâu sắc.
Bây giờ xem ra...
Tiên đế xoa mặt, đâu chỉ có rung động, ngay cả trái tim cũng bị lấy đi mất rồi. Hắn nhìn vẻ mặt ung dung của Thần quân, khóc không ra nước mắt.
Thần quân, ngươi giúp người ta phá tâm ma, vì sao lại để bản thân lún sâu vào thế kia?
"Đây là gì?"
Tiên đế cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời: "Thứ này do Nguyệt Hạ tiên quân luyện chế, ừm, là nước si tình, có thể chiếu ra dung mạo người trong lòng."
Thanh Huyền liếc nhìn hình ảnh Ân Du trong khay rồi thu tầm mắt về "à" ra thế.
À?
Phút chốc, Tiên đế không biết nên nói gì.
Cả khoảng sân rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Tiên đế ngẫm nghĩ một hồi, mới hỏi thử: "Ta thấy Ân Du nhớ thương Thần quân lâu như vậy, rễ tình bén sâu. Nếu Thần quân đối với hắn cũng..." Tiên đế ngừng lại, chọn lọc từ ngữ: "...cũng có vài phần tình cảm, chi bằng đưa sính lễ xuống Ma giới có được không?"
Thanh Huyền ngước mắt: "Đưa sính lễ? Lập khế ước ư?"
Tiên đế sờ sờ mũi, nhớ tới lúc mình bàn chuyện cưới xin của Thần quân với Mẫu Đơn tiên tử, có chút chột dạ: "Vậy thì hơi nóng vội, hay là Thần quân và Ân Du chung sống với nhau trước đã nhỉ? Ta không ngờ Thần quân động lòng, lại là lần đầu, cho nên chẳng biết làm thế nào cho phải." Tiên đế tri kỷ tính toán giúp Thanh Huyền.
"Được không?"
"Ừ."
Ừ?
"Ý của Thần quân là..."
Thanh Huyền bảo: "Nghi thức lập khế ước phiền ngươi chuẩn bị, nếu cần thứ gì thì cứ đến chỗ ta lấy là được, còn sính lễ..." y xoay đầu.
Cửu Chuyển Thanh Liên đang nghịch nước trong ao bỗng thấy lạnh gáy, nó bám chặt vào cành sen, dùng giọng điệu non nớt gào lên: "Ngài không thể tặng ta cho người được! Lúc trước ngài đã trích hạt sen của ta đi rồi, thế mà lần này còn định mang cả ta đi nữa! Ngài đừng có thấy sắc quên sen!"
Thanh Huyền tiếc nuối thu tầm mắt về, trong Thần cung nguyên liệu y diệt trừ thú cổ hoang dã còn khá nhiều, nhưng chưa luyện chế. Hiện giờ đồ tốt nhất chính là thần vật Cửu Chuyển Thanh Liên.
Nhưng xem dáng vẻ này của nó thì không được.
Tiên đế gượng cười khuyên nhủ: "Thần quân chớ lo lắng, Cửu Chuyển Thanh Liên tốt xấu cũng đã theo ngươi tới vạn năm, làm sính lễ không phù hợp lắm. Đại điển lập khế ước phải cử hành long trọng, tốn không ít thời gian để chuẩn bị."
"Ừ."
Tiên đế nói xong, ngẫm nghĩ một lát cũng không thấy có gì cần trao đổi nữa, bèn đứng dậy định rời đi.
"Việc chuẩn bị đại điển lập khế ước có thể tuyên bố công khai, nhưng cưới ai thì đừng nói."
Tiên đế gật đầu, tuy chẳng biết vì sao, nhưng Thần quân đã dặn thì tất nhiên hắn sẽ nghe theo.
Ngón tay miết vành chén, ánh mắt Thanh Huyền xa xăm.
Lập khế ước sao? Nếu đối tượng là Ân Du, ừm, không tệ.
Cách đó một ngày, Tiên giới lại lần nữa náo nức trong bầu không khí tất bật chuẩn bị cho đại điển lập khế ước, chúng tiên quân hỏi dò, mới biết Tiên đế sắp tổ chức lễ cưới cho Thần quân.
Tiên giới.
"Thần quân muốn lập khế ước!"
"Cái gì? Đối tượng là ai?"
"Không biết."
"Có phải Ma quân Ân Du dưới Ma giới không?"
"Ai mà biết được, ngoài một lần xuống Ma giới của Thần quân lúc trước, thì vẫn chưa thấy hai người qua lại. Nếu lập khế ước thì cũng phải gặp nhau chứ nhỉ?"
Ma giới.
"Hắc, ngươi nghe chưa? Hôm nay Tiên giới vô cùng náo nhiệt, nghe nói Thần quân lại muốn lập khế ước! Hơn nữa đối tượng lần này là người mà Thần quân nhớ thương đấy."
"Trời đất! Ai mà có vinh hạnh được Thần quân ưu ái như thế nhỉ?"
"Liệu có phải Ma quân Ân Du không?"
"Ài, sao có thể chứ! Từ ngày Thần quân tới, ngươi không phát hiện Ma quân Ân Du đau lòng muốn chết cứ trốn vào phòng, cửa ngoài không ra cửa trong khép kín hay sao? Ta đoán, nhất định là do Ân Du bám dính Thần quân ghê quá, cho nên Thần quân mới tìm tới cắt đứt tình cảm của hắn. Không chừng đồ Thần quân tặng là vật đoạn tình ấy."
...
"Ngươi biết chưa? Ma quân Ân Du bị vứt bỏ, Thần quân đại nhân muốn lập khế ước."
"Chủ tử! Không tốt, không tốt!"
Nghe thấy lời đồn đãi, Ô Diêm như cơn gió vọt từ ngoài thành tới trước tẩm cung của Ân Du, lòng nóng như lửa đốt, vỗ vỗ cánh cửa. Ô Diêm vô cùng hối hận, hắn cho rằng chủ tử nhà hắn muốn nghỉ ngơi, ai biết hóa ra chủ tử đau lòng quá mức nên trốn vào tẩm cung! Vì sao hắn không phát hiện ra để kịp thời động viên an ủi chủ tử cơ chứ?
"Chủ tử, ngươi chớ có đau lòng! Trong khoảng đất trời này nơi nào mà chẳng có cỏ cây..."
"Đau lòng gì?"
Ân Du đột nhiên mở cửa, tay cầm Luân Hồi Kính. Mấy hôm nay hắn dùng nó để xem chuyện Thanh Huyền đến ngây ngốc, lơ đãng một hồi đã trôi qua mấy ngày.
Mắt Ô Diêm đỏ lên, hắn nhìn Ân Du từ trên xuống dưới, nhận ra chủ tử vẫn bình thường thì tức khắc thở phào: "Chủ tử, dù cho ngươi và Thần quân không thể nên duyên đôi lứa, nhưng tất cả rồi sẽ qua thôi."
Ân Du nhíu mày: "Ngươi nói gì thế?"
Lúc này Ô Diêm mới phát hiện hóa ra chủ tử nhà hắn chưa biết chuyện, lại nhìn thấy trong tay chủ tử còn nâng niu món quà mà Thần quân tặng, hắn đau khổ nói: "Chủ tử à, Thần quân muốn lập khế ước!"
"Cái gì? Với ai?"
Ô Diêm: "Không biết."
Ân Du cầm Luân Hồi Kính trong tay, chợt cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy, phút chốc cả người đờ đẫn.
Đã nhiều ngày Thanh Huyền ngồi sắp xếp nguyên liệu, bản thân y muốn cưới người về, thì sính lễ sẽ tự tay làm. Về phần luyện chế cái gì...
Thanh Huyền nhìn đống nguyên liệu, trong đó có một cuộn tơ tằm đỏ thắm, Ân Du thích màu đỏ, chi bằng luyện chế một bộ pháp y* cho hắn đi.
(Pháp y: áo cà sa)
Quyết định xong, Thanh Huyền lại chuẩn bị không ít nguyên liệu dùng để luyện chế pháp y. Trước tiên vẽ sơ đồ phác thảo, rồi sửa đi sửa lại, sửa tới mấy trăm lần y mới hài lòng đặt bút xuống, tiếp đó là tìm mấy đồ trang trí đính lên pháp y.
Thanh Huyền sửa sang một vài điểm lặt vặt, thêm mấy ngày nữa trôi qua.
Vì nghi thức lập khế ước cho Thanh Huyền mà Tiên đế bận rộn trong ngoài, cả Tiên giới cứ như gặp phải kẻ địch đáng gờm, vội vàng tất bật, chuyện lớn của Thần quân cũng là chuyện lớn của bọn họ.
Sắp xếp xong toàn bộ đồ cần dùng, Thanh Huyền phất tay, bế quan để luyện chế