Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Áo choàng đỏ chấm đất, khẽ khàng trượt xuống, trận pháp được khắc bằng những đường hoa văn trắng tự động vận hành, linh khí cuồn cuộn không ngừng sinh ra, phần hông áo được buộc bằng một sợi dây kim tuyến. Nếu tinh tế sẽ phát hiện đây là pháp bảo phòng thân.
Pháp y vừa hình thành, phía chân trời liền hiện lên ráng mây đỏ, linh khí tỏa ra thành muôn vàn cột sáng chiếu xuống.
Lại là một món thần khí.
Thanh Huyền bắt lấy tấm áo đỏ rực từ giữa không trung rơi xuống, hiệu quả trang phục so với tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, không ngờ lại trở thành thần khí. Tuy y đã bỏ ra rất nhiều nguyên liệu quý hiếm trong quá trình luyện chế, nhưng muốn luyện ra thần khí thì không phải việc dễ dàng.
Cất tấm áo đi, Thanh Huyền thu dọn đồ thì bỗng cảm ứng được trong Thần cung rõ ràng nhiều hơn một hơi thở, đôi mắt lạnh nhạt không nén được dịu thêm vài phần.
Bất kể hoàn cảnh là gì thì Ân Du vẫn làm quen cực nhanh, khi hắn biết bản thân không ra được thì tâm trạng dần thả lỏng, Tiên giới sẽ chẳng thiếu thốn tới mức vài thứ đồ lặt vặt cũng không bù được.
Tuy nói để Ân Du sớm làm quen với hoàn cảnh Thần cung nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ở yên ngoài sân, tóm lấy Cửu Chuyển Thanh Liên hỏi về chuyện Thanh Huyền. Cửu Chuyển Thanh Liên cũng không giấu giếm, dù sao sinh hoạt thường ngày của Thần quân chủ yếu là tu luyện và đọc kinh thư mà thôi, đơn giản vậy nhưng Ân Du cứ nghe đến say sưa.
Bỗng phía trên Thần cung, từng ráng mây đỏ ùn ùn kéo tới che lấp mặt trời.
Ân Du giật mình ngẩng đầu: "Cái gì thế?"
Cửu Chuyển Thanh Liên nói: "Thần khí."
"Thần khí ư?"
"Chính là pháp y luyện chế cho ngươi đó, à, hiện giờ phải gọi là thần y mới đúng."
Mặt Ân Du ửng đỏ, hắn dối lòng nói: "Còn chưa có luyện ra đâu."
"Vậy chi bằng mặc thử xem sao?"
Cửu Chuyển Thanh Liên đang định trả lời thì nghe thấy một giọng nói êm tai từ trong cung truyền ra. Đôi mắt tức khắc sáng ngời, nó ném Luân Hồi Kính trong tay rồi bay đến bên Thanh Huyền: "Thần quân rốt cuộc đã xong rồi, Ân Du đợi ngài lâu quá, cứ nhắc mãi sao ngài còn chưa ra đấy."
Tầm mắt Thanh Huyền dừng trên người Ân Du đứng đối diện – tay chân luống cuống: "Thật không?"
Cửu Chuyển Thanh Liên gật đầu.
Toàn thân Ân Du phả ra hơi thở xấu hổ, cả người cứng đờ, gương mặt đỏ bừng, bàn tay giấu sau người, ánh mắt đảo quanh không dám nhìn thẳng vào Thanh Huyền.
Thanh Huyền bước đến trước mặt Ân Du, rũ mắt nhìn thân mình cứng đờ của hắn, y hỏi: "Rất hồi hộp sao?"
Ân Du oán hận thầm mắng bản thân chết nhát, hắn nhéo mu bàn tay, nỗ lực ngăn cản trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực: "Không có."
Người đối diện khẽ thở dài.
"Thế vì sao lại như vậy?"
Đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Ân Du làm hắn sững sờ ngước mắt, theo quán tính đầu khẽ va vào lồng ngực ấm áp. Lẽ ra phải hồi hộp căng thẳng hơn nữa, nhưng cơ thể hắn lại dần thả lỏng.
"Khi rời khỏi Hỗn Độn bí cảnh, ta bị thương nặng, được sư phụ đưa về núi chữa trị, sau đó tu vi lại thăng cấp, lúc ta bế quan ra ngoài thì hai năm đã trôi qua."
"Sau khi xuất quan, ta hỏi sư phụ chỗ ở của những đại năng Luyện hư đã đuổi giết chúng ta, rồi theo lời của bọn chúng để đi tìm em, nhưng tin tức quá ít. Ba năm sau ta lại đột phá cấp Đại thừa, đành phải trở về môn phái rồi bất đắc dĩ phi thăng."
Thanh Huyền nói xong rồi im lặng, người trong ngực cũng không có phản ứng gì. Khi đó y không biết lúc y rời đi ba năm, thật ra người y muốn tìm vẫn một mực chờ ở Tuyệt Thiên phong. Đợi y ba năm, mong y ba năm, cuối cùng phải trơ mắt nhìn y phi thăng rời đi mất.
Đáy lòng từ trước đến nay luôn tĩnh lặng như mặt hồ bỗng gợn sóng, Thanh Huyền cúi đầu nhìn người trong lòng.
Chỉ thấy Ân Du mở to mắt, ngơ ngác nhìn y.
Bị phát hiện nhìn lén, Ân Du yên lặng dời ánh mắt, hắn cứng nhắc chuyển đề tài: "Huynh nghĩ sao mà lại giúp ta phá tâm ma chứ? Thật ra không cần phiền toái vậy, ta tự phá cũng được mà."
"Vì có hơi khác thường." Tại sao Thiên Đạo lại bỏ qua một người chưa vượt qua tâm ma kiếp để người đó phi thăng.
Vành tai Ân Du ửng hồng, thì ra lúc trước hắn xông vào Thần cung là quyết định vô cùng chính xác, nhìn xem, không phải hắn đã thành công khiến cho Thanh Huyền chú ý hay sao?
"Mới vừa luyện chế xong, em mặc thử xem?"
Thanh Huyền lấy ra một tấm áo choàng đỏ thắm, đưa cho Ân Du.
"Sao có thể mặc ngay bây giờ chứ?" Hai vành tai đỏ ửng, Ân Du trịnh trọng nhận lấy tấm áo, bàn tay giấu bên trong lặng lẽ sờ sờ.
Dè dặt gấp gọn tấm áo, Ân Du định đặt vào túi trữ vật nhưng lại sợ làm bẩn nên đành phải ôm trong ngực.
"Thanh Huyền."
Thanh Huyền thấy đôi mắt Ân Du sáng lấp lánh hơn so với mọi ngày, y hỏi: "Hử?"
"À... ừm, huynh mở trận pháp ra được không? Ta có việc gấp."
Thanh Huyền lập tức phất tay thu trận pháp về: "Sau khi chuẩn bị xong nghi thức lập khế ước, ta sẽ xuống Ma giới đón em."
Ân Du ôm pháp y, bước chân lảo đảo, giống như phải bỏng, hắn không dám quay đầu lại, vừa đáp vừa vội vàng bay mất: "Được."
Thanh Huyền nghiêng đầu đánh giá Thần cung: yên tĩnh thanh bình, sương khói lượn lờ, quá mức lạnh lẽo. Y nhìn Cửu Chuyển Thanh Liên đang nhảy lò cò đến chỗ Luân Hồi Kính đặt trên bàn, hỏi: "Các ngươi có biết làm thế nào để trang trí Thần cung náo nhiệt hơn một chút không?"
Náo nhiệt hơn à?
Luân Hồi Kính và Cửu Chuyển Thanh Liên hai mặt nhìn nhau.
Ân Du ôm pháp y, thừa dịp vắng người, lặng lẽ mang lụa đỏ và vài thứ trộm được trả lại, rồi mới trở về Ma giới. Tấm áo choàng đỏ được trải rộng trên giường lớn, Ân Du yêu thích vuốt ve từng chút một không chịu rời tay.
Màu đỏ, luyện chế cực kỳ tỉ mỉ.
Gương mặt chôn trong tấm áo đỏ lửa, màn che rũ xuống, trong ánh sáng yếu ớt không phân biệt rõ đâu là gương mặt Ân Du đâu là màu áo.
Đây chính là áo cưới do Thanh Huyền tự tay làm cho hắn.
Trong thời gian chuẩn bị, Thanh Huyền tìm sách đọc rồi cứ theo đó trang trí lại Thần cung. Còn Ân Du sau khi làm tổ trong ma cung vài ngày thì lặng lẽ bay xuống Nhân giới, lúc trở về túi trữ vật đã đầy ắp.
Việc chuẩn bị