Trời đã sẩm tối nên tôi thay đồ rồi xuống bếp phụ vợ tôi nấu cơm cho kịp bữa cơm tối.
Đưa mắt về phía xa xăm cuối trời, mặt trời đang lặn dần, chỉ còn vài tia nắng le lói .
- Hoàng....mày sống khôn chết thiêng thì phù hộ độ trì cho tao cùng mọi người khỏe mạnh nha Hoàng....
Sau cái ý nghĩ đó là 1 luồng gió thổi mát gáy khiến tôi rùng mình, cuộc đời con người ta đúng là thất thường, nay sống mai chết chả biết đâu mà lần cả.
Thở dài một tiếng rồi quay lưng tôi đi thẳng ra bờ ao xem xét, tiếng dế kêu khe khẽ cùng tiếng mối đánh rì rì dưới những tán lá nhưng không sao đánh tan đi được tiếng gió rít nơi cuối vườn.
Tôi bật chiếc điện thoại lên và lầm lũi bước một mình về phía cuối ao nơi mà cách đó vài giây tôi thấy có 1 bóng người vụt qua, sao lạ quá, vườn nhà tôi trồng toàn cây mây, gai góc cực kỳ, nếu không đi qua cổng nhà thì không thể vào ao sau nhà tôi được.
Hai đứa nhỏ thì 1 đứa đi học chưa về, 1 đứa đang xem phim,
Lạ thật, tôi đánh liều với bản năng trẻ trâu, chạy đến cuối đường ao thì ánh đèn nhỏ bé từ chiếc điện thoại di động của tôi không đủ để soi sáng cả rừng mây nữa rồi.
Vì nhà tôi rộng nên xây cuối mảnh đất ông bà để lại cho và nó sát với chân đồi.
Đồi Cấm của làng.
Nghe các cụ kể đồi này rất thiêng, chỉ trừ khi xin được mới dám lên kiếm củi chứ đừng bảo là tự dưng lên mà lấy đồ trên đó.
Tôi loay hoay mãi dưới góc ao mà chả thấy một ai hay lối đi lạ lùng nào, trời cũng đã tối hắn, mà sau sáu giờ chiều là giờ âm thịnh nên tôi quyết định quay về còn tiếp tục cơm nước.
Vừa quay lưng đi thì bỗng từ trên đồi vài cục đất đá bay theo đập thẳng vào lưng tôi đau chết điếng...
Tôi quay vội người lại rọi đèn về phía bờ rào mây thì tuyệt nhiên không thấy ai cả.
Biết là Đồi có nhiều vong linh tính bựa nhây nên tôi cũng chả thèm quay lại ngó chúng làm gì.
Đang nghĩ thầm trong bụng rồi bước đi thì tiếp tục là một loạt bùn đất ném về phía tôi khiến bộ quần áo mới thay cùng đầu tóc tôi dính toàn bùn, trong lùm mây rung lên bần bật cùng tiếng cười ghê rợn.
- Tổ sư nhà chúng bay, âm dương không phạm tao đi trên đất nhà tao mà chúng mày còn trêu được ?
- Ranh con, tao ở đất này từ khi ông bà nhà này còn chưa đến khai hoang, mày có tin tao bẻ cổ mày không ?
Nghe giọng có vẻ là ma chết trẻ, mà chết trẻ thì hay nghịch nên tôi quyết định bỏ qua để giữ hòa bình chứ trêu vào chúng nó giờ này không khéo chúng nó lại đẩy xuống ao dìm chết thật thì khổ, tôi chẳng nói chẳng rằng quay đi.
Nhưng chúng đâu có buông tha dễ vậy, vừa quay lưng đi thì hai chân tôi cứng lại, cổ bị bóp chặt, tôi cảm nhận rõ mồn một, hai đứa ôm hai chân còn một đứa bóp chặt cổ tôi không cho tôi la lên, đã sắp hết hơi thì chớ lại còn