*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiêu Nguyên Thu luôn nói khích Dương Hạo Quân, cố làm tan rã sự phòng bị trong lòng anh từng chút một.
Nếu như trước sáng sớm ngày mai Dương Hạo Quân không đưa hắn ta ra, thì hắn ta sẽ vui lòng khi thấy cảnh tượng Thái Tử sẽ giết chết tất cả người trên cả khu phố.
Nếu Dương Hạo Quân đưa hắn ta ra, thì hắn ta sẽ thây được bọn người Dương Hạo Quân quỳ trên đất mà khiêng mình, dùng đầu gối di chuyển từng tấc từng tấc giống như con chó, như vậy hắn ta cũng rất hưng phấn, lại có thể bù đắp lại thể diện.
Dương Hạo Quân chỉ cười, vỗ vỗ mặt hắn ta và nói: “Đưa ra là chuyện không thể nào! Cậu tự cân nhắc xem bản thân mình có thể chịu đựng qua đêm nay hay không đi!" “Ha ha ha, tao nhất định chịu được! Ngày mai tao sẽ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng nơi này máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi!”
Kim Nguyên Thu phát ra nụ cười biến thái tột cùng.
Cổng khu phố.
Mấy chục chiếc xe chất đống ở đây, liêu chết chặn cửa ra vào lại.
“Thái Tử, xem ra phía bên kia vẫn không có ý muốn đưa người ra!!!”
Trong mắt Cố Hạn Vũ lóe lên một tia sáng, hắn thản nhiên nói: “Xem ra danh tiếng của Đảng Thái Tử Hải Lâm chúng ta vẫn chưa lợi hại như trong tưởng tượng!”
“Đúng vậy, nơi nhỏ bé như Kim Lan này, nghe nói người của Đảng Thái Tử chúng ta cũng rất ít, chớ đừng nói chỉ là sợ hãi chúng ta!”
“Đúng đó, phải mà biết sự lợi
hại của chúng ta thì chúng sẽ không giam giữ cậu Kiều rồi!”
Mọi người phân tích.
Cố Hạn Vũ và Hồ Minh Long bốn mắt nhìn nhau mà nói: “Vậy ngày mai chúng ta giết tới trời đất u ám, máu chảy thành sông! Giết đến mức toàn bộ người của Kim Lan đều sợ hãi! Sau này nghe đến Đảng Thái Tử Hải Lâm sẽ rụt cổ gặp ác mộng!" Đừng thấy bê ngoài Cố Hạn Vũ lịch sự nhã nhặn mà lầm, hắn thật ra là người nghiêm khắc mạnh mẽ.
Hắn vô cùng giỏi dùng thủ đoạn để giải quyết sự việc, dùng vũ lực để đàn áp tất cả.
“Tất cả mọi người nghe lệnh của ta, nghỉ một đêm ở chỗ này, ngày mai giết sạch tất cả những người ở đây!!!”
Cố Hạn Vũ ra lệnh “Đã rõ, Thái Tử!!!”
Mọi người đồng loạt hô lên.
Hồ Minh Long cười nói: “Tôi cảm thấy bọn họ vân có thể đưa người ra! Cho bọn họ nhiều thời gian như vậy, cũng đã phải điêu tra được sự lợi hại của chúng ta rồi.
”
“Cậu Long nói có lý đó!”
Những người khác nói.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Kiêu Nguyên Thu vẫn quỳ trong sân, bên Dương Hạo Quân không hê có ý đưa người ra chút nào.
Mặc dù Kiều Nguyên Thu rất mệt, cơ thể đã