*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong sân nhỏ như vậy, có một bia mộ như
thế này, không muốn nhìn cũng phải nhìn.
Chí Oánh bất cứ lúc nào cũng đều được nhắc
nhở rằng, bà không bao giờ được bước ra khỏi
thành Trường Giang!
Tất nhiên là có một ý nghĩa khác.
Chỉ cần bà nhìn thấy tấm bia đá này, giống
như là bà đang nhìn thấy con trai của mình!
Thường thì Chí Oánh sẽ thân thờ đứng trước
tấm bia cả ngày, vì bà nhớ con trai của mình, cũng
coi như đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của
bà.
Nhìn thấy nơi mẹ mình sống, cùng với tâm bia
mộ ở giữa sân, Dương Hạo Quân vô cùng tức
giận. Cả người anh phát ra lửa giận vô cùng dữ
dội.
Nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột khiến
Đoàn Lê Nguyên và Võ Tiêu rùng mình.
Mẹ Dương Hạo Quân vốn là đại tiểu thư quý
tộc ở Hải Lâm, lẽ ra bà phải sống một cuộc sống
không lo cơm áo, hưởng thụ cuộc sống xa hoa,
nhưng vì người đàn ông đó mà bà đã bị mắc kẹt ở
nơi nhỏ bé này cả đời!
Làm sao anh có thể không tức giận cho được?
"Đi thôi, vào xem một chút."
Cánh cửa không khóa, Dương Hạo Quân chỉ
cần đẩy nhẹ là đã mở được cánh cửa ra.
Sân nhỏ tuy dột nát nhưng rất sạch sẽ, đặc
biệt là hoa
cỏ cây cỏ như điểm thêm một chút
Hạo Quân đều vô cùng ngạc nhiên.
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào người đàn ông,
đôi mắt của Dương Hạo Quân như đang thở ra
lửa!
Đây chính là người đàn ông họ Dương!
Người giam cầm mẹ anh và khiến anh trở
thành trẻ mồ côi.
Điều khiến Dương Hạo Quân bị sốc là mẹ anh
vẫn giữ bức ảnh của ông ta, điều này có nghĩa là
mẹ anh vẫn nhớ nhung đến người đàn ông đó.
Nhưng mẹ anh không biết rằng người đàn
ông này đã có vợ và có con.
"Tôi nhất định không bỏ qua cho ông!"
Trong mắt Dương Hạo Quân chỉ có hận thù!
Anh đâu biết rằng, Chí Oánh đã phải khổ sở
cầu xin, thậm chí quỳ lạy, người đàn ông kia mới
- -------------------