*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngoài ra, tên của Dương Hạo Quân cũng do
chính Chí Oánh chọn.
Bà hy vọng rằng Dương Hạo Quân sẽ đến với
thế giới, có sức mạnh để đè bẹp nhà họ Dương.
Bà mong con trai mình sẽ trở thành một tài
năng!
Nhưng nhà họ Dương ở Kinh Thành và cha
của Dương Hạo Quân không bao giờ cho phép
anh mang họ Dương, vì anh là một đứa con
hoang, không xứng đáng mang họ “Dương” cao
quý, chỉ được mang họ Chí!
Chí Oánh lại cầu xin, cầu xin con trai bà được
mang họ Dương, để bà lưu lại một kỉ niệm.
Chuyện này do cha của bà thực hiện, lân duy
nhất ông ta giúp đỡ Chí Oánh.
Dương Hạo Quân không biết rằng, suýt chút
nữa anh còn không được mang họ Dương.
Tôi nhất định không bỏ qua cho ông!
Ánh mắt Dương Hạo Quân vô cùng sắc bén.
"Có vẻ như dì vẫn còn ốm!"
Giọng nói của Đoàn Lê Nguyên vang lên.
Cô nhìn thấy một nồi hầm trên bếp với cặn
thuốc bắc bên trong, trong tủ bên cạnh vẫn còn
chục gói thuốc bắc.
Dương Hạo Quân chợt nhớ rằng khi mẹ mang
thai mình, bà đã quỳ gối ba ngày ba đêm dưới
mưa to trước cổng nhà họ Dương.
Sau lần đó, bà đã bị nhiễm rất nhiều bệnh, cả
người
như già đi hơn mười tuổi.
Có lẽ sau lần đó vẫn còn lưu lại rất nhiều
bệnh đến tận bây giờ?
Bất cứ khi nào trời có mây hoặc mưa, bà sẽ
phải sống trong đau đớn!
Nghĩ đến những hình ảnh đau khổ này, mắt
Dương Hạo Quân lại đỏ lên.
Giá như anh biết điều đó sớm hơn, mẹ anh sẽ
không đau khổ như vậy!
"Mà này, mẹ không có ở nhà! Mẹ đã đi đâu
chứ?"
Dương Hạo Quân nói.
"Có lẽ dì đã đi làm rồi, dì cần phải đi làm để
nuôi sống bản thân! Nhìn thấy dì uống nhiêu
thuốc như vậy, em sợ rằng tất cả số tiên dì kiếm
được đều dùng để mua thuốc rồi'
Đoàn Lê Nguyên đã nói ra một sự thật bi
- -------------------