Trên đường đi, không khí rất kỳ lạ. Hàn Đông lái xe, anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy mẹ vợ sốt cao nên cơ thể xuất hiện hiện tượng co giật.
Hai chị em Hạ Mộng ngồi hai bên, chân tay luống cuống.
Từ nhà họ Hạ đến bệnh viện thành phố chỉ có năm phút, nhưng năm phút này lại trôi qua không thoải mái.
"Nhanh lên, anh lái nhanh lên."
Hạ Minh Minh nóng nảy, không ngừng thúc giục Hàn Đông.
Trước đó là đèn đỏ, Hàn Đông không giảm tốc độ, đạp chân ga chạy qua, tốc độ lái xe gần một trăm sáu mươi, giống như một tia sáng.
Hai mắt Hạ Mộng đẫm nước mắt, oán hận ba mình.
Nếu không phải ông tìm hồ ly tinh bên ngoài, đêm không về ngủ, mẹ cũng không đến mức cãi nhau với ông mỗi ngày, nổi giận đùng đùng, cho nên mới sinh bệnh.
Hạ Mộng nhìn người đàn ông lái xe ngồi phía trước thì giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Hôm nay anh và mẹ đã cãi nhau!"
Hàn Đông nhíu mày, anh hiểu được hiện tại cô ta đang rối như tơ vò nên không định so đo.
Hạ Mộng nghẹn ngào: "Tôi nói cho anh biết nếu hôm nay mẹ xảy ra chuyện gì thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh."
Hạ Minh Minh nhìn bóng lưng Hàn Đông thì không biết tại sao trong lòng có chút không đành lòng.
Rất kỳ lạ, mọi chuyện đều có thể đổ lỗi lên người anh.
Cô ta biết rõ chuyện hôm nay, Hàn Đông nói chuyện hơi lớn tiếng, nhưng mẹ đã cố ý gây chuyện, thật sự không trách được anh. Cô ta hiểu rõ nguyên nhân thật sự là ba mình.
Đến bệnh viện.
Hàn Đông xuống xe trước, bế Cung Thu Linh vào phòng cấp cứu. Sau đó cầm túi xách của Hạ Mộng đi đóng tiền viện phí, đăng ký và bổ sung thủ tục nhập viện.
Sau khi làm xong thì trên trán anh đã toát ra mồ hôi.
Lúc này điện thoại lại vang lên, là ba vợ Hạ Long Giang.
Bình thường Hàn Đông vốn không thân thiết, thuận miệng gọi một tiếng ba.
"Ba không liên lạc được với mấy đứa Hạ Mộng, mẹ con thế nào, ở bệnh viện nào, hiện tại ba qua đó..."
"Bệnh viện số một."
Anh cúp điện thoại thì đi trên lầu xem tình hình của mẹ vợ. Anh chưa đi vào nhưng ở cửa nghe Hạ Mộng và bác sĩ nói chuyện, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ là bệnh sốt cao bình thường, tạm thời đã hạ sốt.
Có người đập vai anh nên Hàn Đông quay đầu lại thì thấy Hạ Minh Minh cười khanh khách đứng ở sau lưng anh.
Anh liếc mắt một cái: "Làm gì vậy!"
Hạ Minh Minh nói: "Hôm nay cảm ơn anh, không nhìn ra trong thời điểm quan trọng thì anh vẫn có chút tác dụng. Nếu không thì không biết tôi và chị tôi mất bao nhiêu thời gian nữa."
"Khách sao rồi, dù sao bà ta cũng là mẹ vợ tôi."
Hạ Minh Minh thuận miệng nói hôm nào cô ta sẽ mời ăn cơm rồi đi vào.
Hàn Đông vốn muốn đưa túi xách cho Hạ Mộng, anh thấy tâm trí của cô ta đều đặt lên người Cung Thu Linh thì cũng không quấy rầy, tạm thời đi ra ngoài chờ ba vợ.
Rạng sáng, khắp nơi đều yên tĩnh, cho dù là cửa bệnh viện cũng vắng vẻ.
Gió nhẹ thổi tới, Hàn Đông cũng không chê dơ bẩn, tùy tiện ngồi ở bậc thang bệnh viện châm điếu thuốc.
Mùi khói nồng chảy vào cổ họng làm cho anh tỉnh táo hơn.
Hàn Đông đã không nghỉ ngơi tốt suốt hai ngày hai đêm, hôm nay anh định trở về ngủ một giấc thì Cung Thu Linh lại quấy rầy.
Anh chưa hút xong một điếu thuốc thì điện thoại lại vang lên.
Anh cầm điện thoại mình theo bản năng, sau đó mới phát hiện tiếng động trong túi xách của Hạ Mộng bên cạnh, điện thoại của Hạ Mộng.
Anh do dự một chút rồi mở túi xách, lấy iphone của cô ta ra xem. Sau khi anh nhìn thấy màn hình hiển thị thì ánh mắt khẽ thay đổi.
Khưu Ngọc Bình.
Hơn hai giờ sáng, anh ta còn gọi điện thoại cho Hạ Mộng.
Hàn Đông bực bội, không nghe máy, tiện tay ném điện thoại vào túi xách.
Động tác vô tình này làm cho Hàn Đông thấy được một thứ khiến da đầu tê dại.
Vừa rồi anh lấy tiền đóng viện phí không chú ý, hiện tại anh mới phát hiện trong túi xách Hạ Mộng có một ngăn hình vuông nhỏ.
Hàn Đông hơi sững sờ mở ngăn nhỏ ra.
Lúc này anh hoàn toàn thấy rõ áo mưa, hộp áo mưa hoàn toàn mới.
Hàn Đông cứng đờ lấy thứ đó ra, cái tên