Trong phòng bệnh, Cung Thu Linh đã tỉnh lại, Hạ Minh Minh ở bên cạnh chăm sóc.
Hai mắt bà ta nhìn chằm chằm vào rèm cửa, trong đầu xuất hiện cảm giác có người ôm mình vội vàng chạy đi.
Là con rể mà bà ta luôn chướng mắt.
Cung Thu Linh nghĩ anh hận mình không thể chết đi mới đúng, không ngờ anh còn đưa bà ta tới bệnh viện.
Chuyện nhỏ này làm cho bà ta hơi áy náy.
Hạ Minh Minh kiểm tra bình truyền dịch: "Mẹ, anh rể cũng không phải không có ưu điểm nào, vẫn rất đáng tin."
"Ví dụ như hôm nay, con và chị cả hoang mang lo sợ, anh ấy là người phản ứng nhanh nhất. Bác sĩ nói nếu đến chậm một chút thì không dám nghĩ đến hậu quả, mẹ sốt hơn bốn mươi độ!"
Cung Thu Linh nói: "Con không chán ghét cậu ta sao?"
"Đó là lần trước anh ấy xen vào việc người khác, nói với con chuyện Trần Bân đi tìm gái bao... Hiện tại con nghĩ lại không nhờ anh ấy thì con cũng không có cách nào nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Bân."
"Đúng vậy, nếu con thật sự đi theo Trần Bân này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Cung Thu Linh nói xong thì thấy được bóng dáng chồng mình ở cửa. Sắc mặt trầm xuống, quay đầu dừng đề tài.
Hạ Minh Minh nhìn xung quanh thì thấy ba già đi vào, cô ta nháy mắt ra hiệu với chị cả, để lại không gian cho hai người.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh.
Hạ Long Giang biết được vợ mình không sao thì thở phào. Ông ngồi ở đầu giường: "Còn có chỗ nào không thoải mái hay không!"
Cung Thu Linh chỉ cảm thấy không kiềm chế được nước mắt, cứng đầu nói: "Còn chưa chết đâu!"
Hạ Long Giang thở dài: "Chuyện đã như vậy, bà cần gì phải tự làm khổ mình."
Cung Thu Linh quay đầu lại, ánh mắt thù hận nhìn người đàn ông đã kết hôn với mình suốt hai mươi sáu năm: "Hạ Long Giang, ông còn có mặt mũi nói sao. Ông đã quên lúc trước ông không xu dính túi, ai đã không lùi bước, bất chấp sự phản đối của gia đình kết hôn với ông. Vì giấc mơ kinh doanh của ông mà tôi đã vay mượn nhà mẹ đẻ mấy lần... Khi ông kinh doanh thất bại, khắp nơi đến đòi nợ. Mẹ con chúng tôi đã cùng ông vượt qua khó khăn..."
Hạ Long Giang bực bội: "Tôi biết, cũng chưa từng quên. Cho nên chỉ cần bà đồng ý ly hôn, tôi có thể không cần gì cả, toàn bộ để lại cho bà."
Trong mắt Cung Thu Linh hiện lên sự kinh ngạc: "Ông quyết tâm muốn đi theo con hồ ly tinh kia."
Hạ Long Giang không trả lời, gật đầu mạnh.
Cả người Cung Thu Linh lập tức mất hết sức lực, nước mắt tràn ra: "Lúc tôi còn trẻ, không biết có bao nhiêu người theo đuổi tôi, nhưng tôi lại bỏ qua tất cả mà chọn một người hai bàn tay trắng là ông. Hiện tại, ông muốn dùng hành động làm cho tôi biết mình đã mù sao?"
Một bên là vợ, một bên là người phụ nữ làm cho mình rung động.
Hạ Long Giang giãy giụa một chút, bỗng kiên quyết: "Thu Linh, tôi xin lỗi bà..."
Ánh mắt Cung Thu Linh hoàn toàn ảm đạm, im lặng.
Hơn nửa ngày, dường như bà ta dùng hết sức lực nói: "Tôi muốn gặp cô ta."
Hạ Long Giang cười khổ.
Cung Thu Linh châm chọc: "Sao vậy, chúng ta vẫn chưa ly hôn mà ông đã bảo vệ cô ta như thế. Yên tâm, tôi sẽ không đánh nhau, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc người phụ nữ nào làm cho một người năm mươi tuổi như ông kích động như thế. Ngay cả mặt mũi cũng không cần."
"Bà vẫn luôn mạnh mẽ như thế, từ khi kết hôn đến bây giờ, bà vẫn luôn đè ép người khác đến không thở nổi."
Hạ Long Giang ổn định suy nghĩ, thay đổi đề tài nói: "Hình như gần đây bà luôn nhắm vào Hàn Đông, nếu bởi vì tôi thì hy vọng bà nể mặt con gái, đừng làm như vậy."
Hạ Long Giang thấy bà ta không nói gì thì tiếp tục nói: "Hiện tại quan hệ của Hàn Đông và Hạ Mộng rất kém, chẳng lẽ bà muốn nhìn chuyện của chúng ta lại xảy ra trên người bọn nhỏ sao! Tôi biết hiện tại bà muốn Hạ Mộng ly hôn, cho nó và Khưu Ngọc Bình kia ở bên nhau. Nhưng bà có hiểu rõ Khưu Ngọc Bình hay không?"
"Lúc trước cậu ta theo Hạ Mộng tới nhà chúng ta, lần đầu tiên tôi tiếp xúc đã cảm thấy lòng dạ người này rất đen tối. Sau đó tôi chỉ lấy một chút tiền thử cậu ta, cậu ta không hề do dự