Chương 601:
Kha Khương Bân liếc nhìn xung quanh phát hiện tất cả người xem đều đang nhìn mình, lúc này nếu anh ta nói không dám, vậy thì khác gì tự thừa nhận, những chuyện mới xảy ra kia đều là do anh ta sắp xếp.
Kha Khương Bân hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Dám.
Chuyện này có gì mà tôi không dám làm, các người có thể đem bán ngọc bội như vậy, thì Ngọc Bích Tuyệt Thế của chúng tôi cũng dám. Nhưng chúng tôi không còn là sáu triệu một tảng mà là bán với giá gốc”
Kha Khương Bân nói xong liền vung tay lên, để cho người bên anh ta lấy ra một viên đá đem tới.
“Viên đá này mười lăm triệu, có ai muốn mua không?”
Khi Kha Khương Bân nói chuyện, anh ta len lén dùng tay ra hiệu cho người bên anh ta, ý là có thứ gì đó trong viên đá này.
Ngay khi giọng nói của Kha Khương Bân vừa dứt, ngay lập tức có người nói: “Tôi muốn nó”
Người này phản ứng rất nhanh vì sợ viên đá này sẽ bị người khác mua mất, vậy giống như làm mất khoản tiền lớn.
“Tôi trả mười tám tri Trương Thác hô to một tiếng, nhìn về phía đám người nói: “Mọi người, khối đá này, chỉ cần mọi người mua trong khoảng dưới chín mươi triệu, sẽ không bị lỗ. Nếu như thua lõ, mọi người cứ tìm tôi đòi số tiền bị lỗ “
Trương Thác vừa nói ra lời này, hầu như trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn. Nếu có người trả tiền lỗ cho bọn họ, đây là chuyện kiếm tiền không mất tiền, kẻ ngu mới không làm.
Một người đứng ở đầu hàng hô lên: “Tôi ra giá hai mươi mốt triệu”
“Chín mươi triệu” Có một người trực tiếp thét ra giá cao nhất.
Sắc mặt Kha Khương Bân vô cũng khó coi, trong lòng anh †a biết rất rõ khối ngọc thạch này trị giá bao nhiêu. Lúc đó mua với giá chín mươi chín triệu, nếu thật sự bị người khác mua với giá chín mươi triệu, xem như anh ta đã bị lỗ. Mặc dù bị lỗ không có nhiều, nhưng tóm lại là trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Xin lỗi mọi người”
Kha Khương Bân mở miệng nói, “Tôi chỉ bán cho người đầu tiên trả giá”.
“Đúng là chuyện cười.”
“Trương Thác hét lên một tiếng: “Cậu chủ Kha, đây không phải là thứ anh trưng để dụ người khác chứ? Có người trả giá chín mươi triệu anh không bán, mà lại bán cho người trả giá mười lăm triệu?”
Lời nói của Trương Thác vừa nói ra, lập tức không ít âm thanh nói hùa theo, đám người vây xem, đều không muốn từ bỏ cơ hội kiếm tiền này, rối rít lên tiếng.
“Chỉ là nhờ người khác mua”
“Có phải vừa rồi Ngọc Bích Tuyệt Thế này mang ra nhiều thứ tốt như vậy, đều là do người của anh ta mua không?”
“Đúng vậy, mẹ kiếp”
Nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong đám đông truyền đến, khuôn mặt Kha Khương Bân hết xanh rồi lại đỏ.
Giờ phút này mọi người đang chỉ trỏ về phía anh ta, anh ta cũng chỉ có thể nhận lấy cái chuyện xui xẻo này: “Vậy… vậy tôi sẽ bán nó cho người ra giá chín mươi triệu.”
Cái người hô lên giá chín mươi triệu hào hứng trả tiền.
Lần đầu tiên mở viên đá, đúng thật là một viên ngọc bích, giá trị ước tính tại nơi đó là chín mươi chín triệu, thì lãi được là chín t “Làm sao vậy? Cậu chủ Kha, mặt mũi sao lại trông khó coi như vậy? Đây là dùng đá để cược, nếu khách hang mở ra là thứ quý giá thì phải vui vẻ mới đúng chứ?” Trương Thác đứng cách một khoảng nói với Kha Khương Bân.
Kha Khương Bân gân cổ lên cố chấp nói: “Chẳng qua tôi cảm thấy thân thể không thoải mái thôi.”
Chương 602:
“Ồ, làm tôi còn tưởng rằng cậu chủ Kha biết rõ mình đang bị thua lỗ”
Trương Thác cười lớn một tiếng, lân nữa quay người, trực tiếp lấy ra năm viên đá đi tới, nói với đám người: “Mọi người, năm viên đá này mỗi viên có giá ba triệu, và chỉ có viên trong số này chứa những thứ hay ho, theo dự đoán của tôi, chất lượng như vậy, giá không tới chín triệu, có ai muốn đánh cược không?”
Trương Thác vừa nói xong, liền phát hiện trên mặt không ít người đều có biểu hiện rục rịch.
Đối với những người đứng xem những gì Trương Thác suy đoán, anh nói như vậy thì trăm phần trăm sẽ xảy ra.
Trong tiềm thức mọi người đều theo bản năng tin tưởng những gì Trương Thác nói, chỉ là năm viên đá chỉ có một viên trong số đó có thể xuất hiện thứ gì đó, hơn nữa giá trị không bằng số tiền của năm viên đá. Nếu muốn chơi, mua hai viên thì có thể, ba viên thì rất ổn.
Một người hít một hơi thật sâu: “Cho tôi hai viên”
Một người đứng ra, lập tức kéo theo nhiều người, đột nhiên lại có hai người lên tiếng.
“Tôi cũng mua hai viên”
“Bán tôi một viên đi”
Tổng cộng có ba người bước ra khỏi đám đông, nhìn vào năm viên đá mà Trương Thác lấy ra, sau khi ba người tự chia chúng xong họ bắt đầu cắt đá, quả nhiên như lời Trương Thác nói, năm viên đá chỉ có một viên là xuất hiện cái gì đó, bốn viên còn lại đều là đồ bỏ.
Người kiếm được lợi nhuận là người mua hai viên đá vốn với giá sáu triệu, viên ngọc lục bảo trị giá là tám triệu một trăm ngàn, anh ta lãi hai triệu một trăm ngàn, anh ta có vẻ khá Vui Vẻ.
Hai người còn lại thì mặt tràn đầy tiếc nuối.
Những viên đá vừa rồi, đều do chính mình chọn, không trách người khác được, tỷ lệ cơ hội là một phần năm, mình không may män chọn trúng.
Cách làm của Trương Thác khiến đám người đứng xem cơ bản là không thể tìm đâu ra lý do để nói Cửa hàng Ngọc Châu là tìm người nhờ vả.
Mọi người lại nhìn về phía Kha Khương Bân bên kia.
Kha Khương Bân nhất thời hiểu được ý của những người này, nghiến răng nghiến lợi, cũng kêu người lấy ra năm viên đá, lớn tiếng nói: “Một viên là ba triệu.”
Kha Khương Bân vừa nói xong, Trương Thác liên lên tiếng: “Mua viên thứ ba”
Ngay khi Trương Thác vừa dứt câu nói đầu tiên, rất nhiều người đã lao ra mua viên đá thứ ba, về phân bốn viên còn lại mà Kha Khương Bân kêu người lấy ra, họ thậm chí còn không thèm ngó ngàng tới.
Cuối cùng, một người qua đường mua được viên đá, mở ra một viên ngọc bội, trị giá chín triệu sáu trăm ngàn. Viên ngọc bội này cũng là của Kha Khương Bân, lần này coi như lại tương đương lỗ hơn sáu triệu.
“Cậu chủ Kha, như thế nào, còn chơi không?” Trương Thác nhìn Kha Khương Bân, trên mặt nở nụ cười.
Sắc mặt Kha Khương Bân có chút u