Chương 604:
Số tiền này, đây còn không phải dễ dàng kiếm lại được sao?
Sau khi Trương Thác chọn đá xong, đặc biệt hỏi một tiếng: “Nếu khi mở ra mà giống như mình đoán thì ai sẽ sở hữu những thứ này?”
“Tất nhiên là ai mở ra được thì tất cả thuộc về người đó”
Ông cụ lớn tiếng đáp lại, rồi bước đến cửa hàng Cửa hàng Ngọc Châu.
Nhìn những viên đá quý hiếm được đặt trong cửa hàng, ông cụ cau mày một cái, giống như ông ta nói ông ta đã đánh cược đá hơn ba mươi năm, cũng coi là có kinh nghiệm phong phú, có chút kiến thức về bề mặt của đá.
Ban đầu ông ta nghĩ, ở bên trong Cửa hàng Ngọc Châu này, giống như Ngọc Bích Tuyệt Thế, người ta dùng một chất hóa học để tạo thành một lớp trên bề mặt ngọc, có thể phân biệt ra được, nhưng khi ông ta đi vào mới phát hiện ra răng những viên đá này tất cả đều giống nhau.
Không lế thằng nhóc đó có thể thực sự nhìn thoáng qua liền phát hiện viên đá có màu xanh lá không?
Ông lão đã đoán như vậy, nhưng trong một giây tiếp theo, chính ông ta đã lật ngược suy đoán này.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, làm sao có thể có một người như vậy.
Ông lão lắc đầu, đá ở Cửa hàng Ngọc Châu là được cẩn thận lựa chọn, thời gian trôi qua, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt ông ta, bởi vì ông ta thực sự không dám chắc được viên đá kia có thể cắt ra màu xanh lục không.
Những người chờ bên ngoài xem náo nhiệt, thấy năm sáu phút đồng hồ trôi qua ông lão vẫn chưachọn được, dần dần có chút nhịn không được.
“Chọn được chưa vậy? Đã bao lâu rồi, nhìn người ta đi, ời giây là có thể chọn được”
“Chắc là không phải sẽ chọn không được đấy chứ? Trước mặt thì nói người ta sử dụng thủ đoạn, kết quả mình cái gì cũng không thể nhìn ra được, chỉ giỏi nói nhảm”
“Đúng vậy.”
Ông lão nghe thấy âm thanh thúc giục từ trong đám người, lòng rối loạn, liền nhặt đại một cục đá nhìn có vẻ đẹp nhất.
Trương Thác lắc đầu một cái, mặt mỉm cười nói với mọi người: “Mọi người, theo chúng ta bình thường được biết, bề mặt của khối đá, nên có một lớp chất rắn, nhưng bề mặt của khối đá tôi đang cầm, bề mặt có vẻ rắn chắc, thực tế thì vô cùng trong suốt”
Trương Thác nói xong, thuận tay liền cầm một viên sỏi nhỏ, gõ vài cái lên mặt đá mà mình đã chọn.
Chỉ thấy vốn dĩ mặt đá ban đầu có vẻ rắn chắc, nhưng sau khi Trương Thác gõ nhẹ hai thế mà mặt đá vỡ ra, lộ ra một mảnh ngọc lục bảo lớn.
“Con mẹ nó, thật lớn.”
“Phá vỡ lớp bề mặt một cách dễ dàng, viên đá này thực sự là có vấn đề”
“Ngọc Bích Tuyệt Thế thật sự là không biết xấu hổ, tự biên tự diễn, dẫn dụ chúng ta đánh cược đá bằng đá của anh ta”
Thái độ của đám người vây xem dưới sự chỉ dẫn của Trương Thác, từ lúc đầu hướng về Ngọc Bích Tuyệt Thế, bây giờ bắt đầu coi thường Ngọc Bích Tuyệt Thế.
Sắc mặt Kha Khương Bân rất khó coi, anh ta biết nếu như không xử lý tốt chuyện hôm nay, vậy thì cửa hàng đá quý của anh ta coi như bị sụp đổ.
Bây giờ anh ta chỉ có thể hi vọng vào ông già kia.
Ông già lâu mồ hôi trên mặt, nhìn chằm chằm viên đá mà mình chọn.
Cắt một nhát, không có gì cả, cắt hai nhát, vẫn không có gì cả, khi nhát cắt thứ ba trống rỗng, sắc mặt ông già đã rất khó coi, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Nhát cắt thứ tư, khi vét cắt vẫn còn tâm một phần ba, động tác của nhân viên dừng lại, ông cụ cũng bởi vì động tác này của nhân viên, mà trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, rất rõ ràng, điều này có nghĩa là gì.
Chương 605:
Chỉ là, bây giờ cắt ra xanh ông ta hoàn toàn không vui mừng, ông ta chỉ hi vọng, mình không làm loạn chuyện này lên là được rồi.
Viên đá mà ông già chọn cũng cắt ra xanh mặc dù chỉ là một mảnh rất nhỏ, không to bằng nắm tay, nhưng dù sao cũng có.
Ông già nói to với những người xung quanh: “Mọi người, nhìn thấy chưa, đá ở trong Cửa hàng Ngọc Châu, rất dễ phân biệt, giống như loại đá này đều là bọn họ tự mình gia công, bên trong trăm phần trăm đều có đồ”
Bây giờ, cho dù là Trương Thác hay là ông già này đều có thể tìm thấy đồ trong đá của cửa hàng này, người xung quanh bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, có chút không rõ ràng. Rốt cuộc nhà nào mới là người hãm hại, lẽ nào cả hai nhà đều như Vậy sao?
Sắc mặt Kha Khương Bân nở nụ cười, nếu là như vậy coi như có thể bảo vệ được danh tiếng của mình rồi.
Trương Thác cười, nói lớn: “Chỉ là may mắn tìm ra một cái mà thôi, hay là chúng ta đổi cách chơi khác, một lần chọn mười cái, dám không?”
Lần này, Kha Khương Bân không hề lập tức đồng ý, anh ta hỏi: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào vừa rồi tôi nhìn thấy rất nhiều ngọc được đặc biệt gia công trong cửa hàng của anh” Trương Thác trả lời.
“Anh nói nhảm” Kha Khương Bân gầm lên một tiếng.
“Ha ha”
Trương Thác cười: “Cậu Kha, nếu như anh không dám, tôi cũng không còn gì để nói, nếu như không thi thì không thi nữa”
Mặt Kha Khương Bân hết xanh lại trắng đứng một bên, không nói gì.
Bây giờ anh ta đang nghĩ nhanh chóng cho qua chuyện này.
“Nào, đều nhường đường một chút, nhường đường một chút”
Trong nhóm người vây xem, vang lên giọng nói như vậy.
Có một nhóm hơn hai mười người đi từ trong đám đông ra, nhìn Kha Khương Bân, hỏi: “Ông chủ, nghe nói hôm nay anh khai trương, mỗi người mua viên đá đầu tiên chỉ có giá sáu triệu thôi đúng không?”
“Đúng vậy” Kha Khương Bân gật đầu.
“Được, vậy chúng tôi mỗi người một viên” Người dẫn đầu đám người nói, sau đó, mỗi người đến móc trong túi ra sáu triệu.
“Thích viên nào thì chọn đi” Kha Khương Bân cầm tiền đắc ý nhìn Trương Thác.
Mặc dù số tiền này không nhiều, nhưng quan trọng là ở ý nghĩa, cuối cùng mọi người vẫn sẽ đến Ngọc Bích Tuyệt Thế của tao.
Ý nghĩa đắc ý này của Kha Khương Bân mới xuất hiện chưa được bao lâu, thì bởi vì động tác của hơn hai mươi người này mà hoàn toàn biến mất.
Sau khi hơn hai mươi người này đưa tiền thì lần lượt nhìn Trương Thác, người dẫn đầu trong đó nói: “Đại ca, anh vừa mới nhắn tin cho em nói có một cơ hội phát tài, chọn viên nào đây?”
Trong lòng Kha Khương Bân nhất thời sinh ra dự cảm không hay.
Trương Thác giơ tay chỉ trong cửa hàng Kha Khương Bân: “Viên đó, còn có viên này, viên kia, cái này”
Hơn hai mươi người cầm lấy viên đá Trương Thác chỉ vào trong tay, có thể nhìn thấy lúc này gương mặt Kha Khương Bân tái nhợt.
Hơn hai mươi viên đá mà Trương Thác chỉ toàn bộ đều đã trải qua xử lý đặc biệt của anh ta, trong đó toàn bộ đều là ngọc bích mà Kha Khương Bân tự mình chuẩn bị.
Chương 606:
Người dẫn đầu của hơn hai mười người này chính là Bạch Trình.
Sau khi chọn xong đá, Bạch Trình dẫn mọi người, trước mặt mọi người xung quanh, mở toàn bộ hơn hai mươi viên đá này ra, không có ngoại lệ, bên trong đều là xanh.
Sắc mặt của Kha Khương Bân giống như ăn phải ruồi vậy, vô cùng khó coi.
Những viên ngọc bích này đều được anh ta mua với giá cực đắt, hôm nay bị người ta lấy hết toàn bộ, chỉ với giá sáu triệu một viên.
Lúc này, Kha Khương Bân cảm giác mình khó thở, nhưng viên ngọc bích này bao nhiêu tiền?
Ít nhất cũng gần ba mươi tỷ.
Đưa không cho người ta thì không nói, còn tặng cho đối thủ của mình nữa.
Nhóm người vây xem thấy xác xuất mở đá một trăm phần trăm thế này, cho dù phản ứng có trì trệ cũng có thể hiểu.
Trong Ngọc Bích Tuyệt Thế này, rốt cuộc có bao nhiêu mờ ám, nếu không không thể có xác xuất mở đá như vậy được.
“Ông già kia”
Một người vây xem hét lên với ông già mà Kha Khương Bân mời đến: “Vừa rồi không phải ông nói, ngoại trừ trong đá có mờ ám, nếu không không thể mở trăm phần trăm ra đồ được sao? Bây giờ thì thế nào, đá cửa hàng nhà ông đều bị người ta chọn một viên ra một cái kia kìa, ông có thể làm được không?”
“Đúng vậy, Ngọc Bích Tuyệt Thế các người đúng là quá đáng lắm rồi, lừa người như vậy”
“Nếu như không phải có người vạch trần các người, không biết sẽ có bao nhiêu người bị lừa nữa. Đi đi đi, đi báo cáo bọn họ”
Lời của người vây xem khiến sắc mặt Kha Khương Bân càng trở lên khó coi, anh ta nhìn về phía ông già kia, nếu như chuyện hôm nay không xử lý được, vậy thì mình đúng là tiền mất tật mang. Điều quan trọng nhất là, bị tên Trương Thác này đè đầu, anh ta không thể nuốt trôi được cục tức trong bụng.
Ông già vừa mới cắt ra được một viên lục cũng coi như là may mắn, bây giờ bảo ông ta đi chọn thêm viên nữa có đồ, ông ta hoàn toàn không nắm rõ cái này, càng không nói giống như Trương Thác, chọn một lượt hơn hai mươi mảnh, bên trong đều có đồ.
Lúc này, ông già có cảm giác bị ép đến bước đường cùng, ông ta hít một hơi thật sâu, lại đi vào trong Cửa hàng Ngọc Châu, chọn ra hơn hai mươi viên đá, hét to: “Mở hết ra”
Nhân viên công tác của Ngọc Bích Tuyệt Thế lấy dụng cụ chuyên nghiệp ra, chuẩn bị bắt đầu.
“Đợi đã” Trương Thác hét lên một tiếng, bảo đối phương dừng lại.
“Làm sao?” Trong lòng ông già vui mừng.
Người này không cho mình mở ra, lẽ nào trong những viên đá này, thật sự có gì mờ ám. Đây đều là dựa vào kinh nghiệm vừa rồi mới nắm bắt được, mà tìm ra viên đá có thể có đồ nhất.
“Tên họ Trương kia, không phải mày rất kiêu ngạo sao? Chỉ có mày được mở đá của bọn tao, không cho bọn tao mở của mày sao?” Trọng điểm bây giờ của Kha Khương Bân không phải là tẩy trắng mình, mà là muốn đòi lại.
Trương Thác lắc đầu: “Không phải không cho mở, những viên đá vừa rồi đều là bỏ tiền ra mua, bây giờ anh muốn mở đá của chúng tôi thì cũng phải đưa tiền mới đúng chứ?”
Trương Thác nói xong đắc ý nhìn Kha Khương Bân.
Kha Khương Bân ngẩn ra, sau đó hung hăng nói: “Đưa tiền thì đưa tiền, ông đây thiếu chút tiền đó chắc?”
“Vậy thì được”
Trương Thác gật đầu, chỉ vào hơn hai mươi viên đá ông già kia chọn ra: “Những viên đá này, đặt trong cửa hàng của tôi đều được ghi giá rõ ràng. Trong số đó có hai viên đá vương, một viên ba trăm ba mươi triệu, một viên ba trăm chín mươi triệu, những viên còn lại, đều là loại có chất lượng tốt. Từ chín triệu đến bốn mươi lăm triệu, nể mặt cậu Kha mở hàng nên những viên này, tổng cộng tính cho cậu Kha chín trăm triệu là được rồi”
Chương 607:
Kha Khương Bân nghe thấy Trương Thác nói vậy, ánh mắt ngưng tụ lại, trầm giọng nói: “Tên họ Trương kia, mày chơi †ao sao? Vừa rồi mày lấy của tao hơn hai mươi viên đá, tổng cộng có hơn mười hai triệu, bây giờ bảo tao trả chín trăm triệu á”
“Cậu Kha, chúng ta là người buôn bán, bên anh có giá của anh, bên tôi cũng có giá của chúng tôi. Nếu như anh không đồng ý, có thể không mua mà” Trương Thác cười rất vui vẻ.
Kha Khương Bân hít sâu một hơi, anh ta không thiếu chín trăm triệu này, chín trăm triệu trong mắt anh ta, không khác gì mấy triệu cả, nhưng anh ta không muốn thuận theo ý của Trương Thác.
Kha Khương Bân nói: “Đá vương cái chó gì, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn lừa người của Cửa hàng Ngọc Châu các người mà thôi. Hai viên này tao không lấy viên nào cả, nhưng cái còn lại một trăm tám mươi nghìn đúng không. Đi, quẹt thẻ.”
Kha Khương Bân phất tay một cái, người phía sau anh ta lập tức đi đến thanh toán tiền.
“Thế nào, bây giờ có thể mở đá rồi chứ?” Sau khi thanh toán xong, Kha Khương Bân đặc biệt hỏi một tiếng.
Trương Thác làm ra động tác mời: “Cậu Kha, cậu tùy ý”
“Mở” Kha Khương Bân hét lên một tiếng, người của anh ta tiến vào mở đá.
Viên thứ nhất, không có gì cả, viên thứ hai, vẫn không có gì, viên thứ ba, viên thứ tư…
Nhóm người xung quanh yên lặng nhìn, khi cắt đến viên mười bảy, nhìn thấy có chút xanh, nhưng không có giá trị lắm, cũng thì tầm ba mươi triệu, so với chỉ phí của lần này thì vẫn còn kém xa.
Sau đó từng viên đá được mở ra, sắc mặt Kha Khương Bân càng ngày càng khó coi, ông già đã đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng, tất cả các viên đá đều đã được mở ra, chỉ có một mảnh ngọc bích vừa rồi.
Thật ra kiểu cược đá này trong một trăm người, mới có một người có thể phát tài, cho dù xác xuất lớn, ông già chọn một trăm tám mươi triệu tiền đá này, mở ra được ba mươi triệu, cũng coi như là may mắn, nhưng bây giờ, còn lâu mới đủ.
“Ai, chứng minh rồi, chứng minh rồi, đá trong Ngọc Bích Tuyệt Thế này đều có mờ ám, Cửa hàng Ngọc Châu người ta không có gì cả”
“Đúng vậy, ông già này vừa rồi nói rất hay, nói cái gì mà đá này đều đã được xử lý đặc biệt, nhìn giống như thật vậy, sao ông lại không mở ra đồ được chứ?”
“Ngược lại là nhà các người, người ta mở một cái ra một cái, rốt cuộc là nhà ai có vấn đề, trong lòng mọi người đều biết rõ”
Chuyện xảy ra bây giờ đã khiến mọi người đều biết rõ, hai nhà đá quý này, rốt cuộc là nhà nào có vấn đề.
Sắc mặt Kha Khương Bân âm u đến mức có thể chảy ra nước, lần này có thể nói là mình đã bị Trương Thác đè đầu cưỡi cổ rồi, Kha Khương Bân nắm chặt tay.
Trương Thác cười tươi, nói với Kha Khương Bân: “Cậu Kha, cảm ơn, những hậu lễ hôm nay của anh, thật sự khiến tôi có chút xấu hổ”
Trương Thác vừa nói xong, người mà Bạch Trình đưa đến đều phát ra tiếng cười.
Bạch Trình nắm miếng ngọc bích vừa mới mở trong tay, cảm ơn Trương Thác: “Đại ca, sau này có chuyện tốt như vậy thì nói với em nhé. Kiếm được số tiền này thật sự quá dễ dàng mà, thật sự hi vọng có loại ngu như vậy, ngày nào cũng đưa tiền”
Bạch Trình nói xong, mọi người vây xem đều phát ra tiếng cười.
Cửa hàng Ngọc Bích Tuyệt Thế của mình đặc biệt chuẩn bị chút ngọc bích muốn lừa người khác, kết quả lại bị đối thủ tranh giành nhìn ra, gọi người đến, dùng sáu triệu mua một viên, mua hết ngọc bích đi.
Người này không lừa được người khác, không kiếm được tiền, ngược lại còn mất trắng gần ba mươi tỷ.
Chuyện này, chắc rất nhanh sẽ được truyền khắp mọi nơi, trong một thời gian dài, Ngọc Bích Tuyệt Thế và