Con Rể Thủy Thần

Gặp


trước sau

Ở nơi biển cả xa xôi, nước xanh trong như bầu trời, xinh đẹp như đoá hoa cúc nở ban sớm, sáng ngời như thuỷ tinh, nhưng lại sâu đến không tưởng, sâu đến nỗi tất cả chiếc mỏ neo đều không thể chạm được đến đáy, nếu muốn chạm đến, có lẽ phải dùng rất nhiều toà tháp chồng lên nhau mới có thể đo được và tất cả những người cá, họ đều sinh sống dưới đáy biển sâu kia.

Nhưng đừng vì vậy mà nghĩ rằng nơi đáy biển ấy chỉ đầy một mảnh cát trắng tinh. Ở trên bờ biển này, có một ngôi nhà giống như quả dứa, ở bên trong có một miếng bọt biển màu vàng.

 

“Nhưng mà chị Ariel, dưới đáy biển vốn không có bọt biển màu vàng mà?” Cậu bé trước mắt vung vẩy chiếc đuôi mập mạp của mình, chớp đôi mắt to tròn mà hỏi.

“Ngốc, đến cả đại dương chúng ta còn có sao lại không có nổi một miếng bọt biển màu vàng chứ?” Tôi u buồn vuốt tóc cậu bé, thở dài một hơi. Cùng cậu bé dùng chiếc đuôi to của mình vẫy nước, tỏ vẻ thế giới này thật đúng là không có tính khoa học.

Đúng vậy, tên tôi là Ariel, chủng tộc: người cá; giới tính: nữ; công việc: công chúa ở thuỷ cung đang chờ Hải Vương sắp xếp công việc; hằng ngày mặc: Bikini, bikini và bikini

Nghe rất giống nàng nữ chính nào đó trong một câu chuyện cổ tích đúng không?

Tin tôi đi, vì muốn thoát khỏi tội danh cướp cuộc sống của người khác, tôi đã từng rất nỗ lực đấu tranh. Năm bảy tuổi, vì không muốn trở thành đứa con gái bé nhất của cha mình, tôi đã nhiều lần vượt qua gian khổ cứu một người cá thoát khỏi miệng con cá mập trắng, lại dùng trăm phương nghìn kế thuyết phục cha nhận nuôi cô bé. Nhưng trải qua ba năm, tôi bi ai phát hiện người cá tôi cứu về lại không phải là một loli [1] đáng yêu đơn thuần mà lại là một shota[2] ngốc manh [3]… Dù sao tôi cũng từng là người, mọi người không thể bắt một kẻ từng là người liếc mắt một cái liền nhận ra giới tính của một con cá được…

[1] Loli: Chỉ những bé gái khoảng tầm dưới 12 tuổi, mắt to tròn, đáng yêu.

[2] Shota: Từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái), tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Là từ chì các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12, 13 tuổi trở xuống.

[3] Ngốc manh: Ngốc nghếch đáng yêu

Nhưng không vì thế mà tôi buông bỏ. Năm mười hai tuổi là lần đầu tiên tôi được yêu cầu biểu diễn tại yến hội Hoàng gia. Vì thế tôi đã nỗ lực luyện tập hơn nửa năm, chỉ để hát cái bài «Thấp thỏm» trong buổi yến hội… Ai ngờ kết quả lại khiến người khác kinh diễm, vẫn như cũ trở thành người cá có giọng hát hay nhất đáy biển…

Sau đó, tôi cẩn thận ngẫm lại, kết luận là do mình đã đánh quá quá thấp trình độ thẩm mỹ của cư dân dưới đáy biển, sớm biết như thế tôi đã hát «Tối huyễn OO phong» [4] rồi.

[4] Chỗ mấy bài hát mình không biết biết là đúng không, dò google mãi cũng chẳng ra nên mình để tạm như thế, bạn nào biết thì cmt bên dưới để mình sửa lại nhé.

Nhưng cho dù là thế tôi cũng không bỏ cuộc. Tôi tuân thủ nghiêm chỉnh các điều luật của cư dân dưới đáy biển, cũng không có đi nhặt chai chai lọ lọ, nồi, bát, muỗng, bồn rơi xuống đáy biển, ngay cả đá quý rơi xuống do thuyền bị đắm tôi cũng chỉ nhìn nó sâu sắc, lòng đau như cắt xoay người bỏ đi.

Nhưng dù như vậy, năm tôi mười bốn tuổi vẫn gặp phải cảnh nhìn thấy một bức tượng to rơi vào hoa viên nhà mình. Tôi lẳng lặng nhìn cái tượng đá kia, rồi lại nhìn ánh mắt thâm thuý của các chị, bỗng nhiên ngộ ra một chân lý:

Nếu thần vũ trụ đã ác ý nhắm vào bạn, những điều bạn có thể làm là dũng mãnh giơ ngón giữa vào cái vận mệnh chó má đó… Sau đó thì kiếm phương pháp khác đối phó nó.

Trải qua sự kiện tượng đá từ trên trời rơi xuống, tinh thần của tôi sa sút tới mấy ngày. Chờ tới lúc tinh thần đã được hồi phục thì chỉ còn cách sinh nhật thứ mười lăm của tôi một tháng, đúng vậy, chính là cái sinh nhật thứ mười lăm kia…

Cứu mạng! Tôi vẫn còn rất trẻ mà! Tôi chỉ muốn làm một mỹ nhân ngư xinh đẹp có cuộc sống bình yên thôi! Không muốn trở thành kẻ sau này bị người khác chỉ vào rồi nói: “Đây là hậu quả của việc không biết tự bảo vệ mình!!” đâu.

Xuất phát từ tâm tình sợ hãi, tối hôm ấy tôi mơ một giấc mơ, tôi mơ thấy mình mặc một bộ quần áo bó sát, chân mang giầy cao gót, cùng một tên nào đó nhẹ nhàng bay bay, trình diễn 360 tập ngược tâm cẩu huyết các kiểu, cuối cùng tên kia thâm tình nhìn tôi, nói: “Thật xin lỗi, em là người tốt, nhưng chúng ta không thể ở cùng nhau được. Dù sao keo xịt tóc mới là tình yêu đích thực của anh.”

Đương nhiên tôi bị doạ cho tỉnh rồi… Ánh trăng u ám xuyên qua dòng nước chiếu vào hoa viên, khiến tạo hình tóc quăn trắng bệch trên đầu bức tượng loè loè sáng lên.

Tôi nghĩ cả đời này cũng không muốn thấy lại keo xịt tóc…

Nhờ giấc mơ này, tôi được vài buổi mất ngủ. Tuy rằng tôi rất tin tưởng mắt thẩm mỹ của mình, tin chắc mình sẽ không yêu phải người con trai như đoá hoa tươi đẹp nhưng lại ưu thương kia, nhưng mười lăm năm đầy nước mắt nói cho tôi biết, nghìn vạn lần không được đánh giá thấp trình độ chơi khăm của vận mệnh.

Có lẽ đến sinh nhật thứ mười lăm ấy, lúc tôi đang đội vòng hoa, lên mặt biển vừa ăn tôm hùm vừa hát sẽ đột

nhiên bị hoàng tử rơi vào người, vất vả đưa anh ta lên bờ chưa kịp thở đã bị phù thuỷ biển cho uống ma dược, tỉnh lại thì nhiệm màu phát hiện mình nằm trên bãi cát… Kết cục cuối cùng chính là biến thành bọt biển, lấy hình ảnh đó nhắc nhở mọi người phải biết bảo vệ môi trường…

Đợi đã, tôi vừa nói cái gì ấy nhỉ? Phù thuỷ biển? Sao tôi lại quên mất nhân vật quan trọng như thế cơ chứ!!!

Nếu tôi không dùng giọng hát của mình để trao đổi này nọ với phù thuỷ biển trước sinh nhật, vậy chẳng phải việc này đại biểu cho việc vì không có đạo cụ chính nên không thể hoàn thành nhiệm vụ sao?

Tốt lắm Ariel! Dù biến thành cá nhưng đầu óc vẫn còn rất thông minh.

Tôi hưng phấn vẫy đuổi, quyết định ngày khác không bằng hôm nay, lập tức xuất phát đi tìm vị phù thuỷ biển có tâm với nghề già trẻ không gạt ai kia.

Y theo trí nhớ mơ hồ, tôi bơi qua hoa viên gọn gàng ngăn nắp của mình, thuận tiện theo lệ thường mà phỉ nhổ cái bức tượng phá hoại khung cảnh xinh đẹp này. Nhanh chóng chui qua một cái lốc xoáy đầy bọt biển, nghe nói đây chính là đường tắt để đi đến chỗ phù thuỷ biển.

“Vù vù -” Trải qua vòng xoáy thô bạo, tôi bị lốc xoáy ném ra ngoài, lấy một tư thế cực kì khiếm nhã mà đáp xuống đất. Tôi đỡ cái đầu đang choáng váng mơ hồ của mình, đột nhiên cảm nhận được cảm giác của mấy bộ quần áo lúc nó ở trong máy giặt.

Hi vọng là không ai thấy cái cảnh này. Cầu nguyện như thế nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu lên, nháy mắt lại cảm thấy thế giới này đúng là có ác cảm với mình. Tôi nhìn một góc bộ y phục được làm từ sợi tơ đen, dọc theo bộ đồ mà nhìn lên trên, vẫn tối đen như vậy…

Người nào mà phát triển cao quá vậy…

Tôi không chịu thua tiếp tục ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy tận cùng của bộ đồ kia là một chiếc mũ đen, bên dưới chiếc mũ là chiếc cằm duyên dáng và đôi môi mỏng nhạt màu, nhưng tôi không hề bị sắc đẹp mê hoặc, bởi vì… cổ của tôi trật rồi QAQ.

Bởi vì thế nên tôi chỉ dám giữ nguyên cái tư thế kỳ lạ này, đôi mắt ngây ngốc nhìn chiếc cằm xinh đẹp kia, kẻ đầu sỏ lốc xoáy-kun vẫn đang sung sướng xoay tròn sau lưng tôi, cung cấp nhạc nền cho cái khung cảnh đáng xấu hổ này.

Nếu như bộ não siêu thông minh của tôi hoạt động ngay lúc này thì tốt rồi, như vậy tôi có thể nghĩ ra được mười vạn phương pháp rời khỏi chỗ này chỉ trong nháy mắt, đồng thời tiêu diệt cái kí ức không tốt vừa nãy của người kia, chỉ để lại một bóng lưng anh tuấn là được…

Nhưng sự thật là đầu óc của tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại mấy chữ thật to thật chói lọi bay qua bay lại trong đầu: “Ít nhất cũng không thể thua về khí chất!!!”

Thế là hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co nhau. Ngay tại lúc tôi sắp chịu không nổi nữa, người áo đen đột nhiên mở miệng trước, âm thanh của anh tựa như ánh trăng rọi xuống mặt biển vậy: “Tôi biết nguyện vọng của cô, công chúa ngu xuẩn. Nguyện vọng của cô sẽ cho cô thứ cô cần nhưng đồng thời cũng đem đến cho cô một kết cục bi thảm.”

Kẻ thanh khống [5] như ma ma tôi thật sự quá thoả mãn! Âm sắc này khiến tôi cảm thấy những nam thần nói chuyện qua radio thật sự có tồn tại mà!! Ma ma tôi có cảm giác như mình đã gặp phải nam thần vậy.

[5] Thanh khống: Ý chỉ những người cuồng âm thanh, giọng nói.

Nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, tôi cảm thấy nam thần đặc biệt chân thành tha thiết khi nói hai chữ ‘ngu xuẩn’ kia.

Người áo đen nói xong cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái. Chỉ tao nhã xoay người, một góc áo choàng theo động tác của anh mà bay lên.

Mỗi ngày đối mặt với những nam người cá lúc nào cũng ở trần, đã bao lâu tôi không thể nhìn thấy hình ảnh xoay người như thế này rồi? Cái gì? Các người bảo thấy nam người cá ở trần là phúc lợi tốt? Đó là do các người chưa thấy những bác người cá đang bơi lội thôi!

Thời điểm tôi đang miên man suy nghĩ, nam thần mặc đồ đen đã đi xa rồi. Tôi nhanh chóng đứng lên, một bên xoa xoa cái cổ đau nhức, một bên hưng phấn vẫy đuôi đuổi theo.

Nam thần đừng đi mà ~ ít nhất phải để lại phương thức liên lạc đã chứ ~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện