Con Rể Thủy Thần

Đàm phán


trước sau

Một đường đi theo nam thần mặc đồ đen, xuyên qua những bong bóng đầy bùn, phía trước còn có rựng rậm tối đen đầy đáng sợ, nơi ấy đầy những lùm cây và san hô nhỏ lây động, các nhánh của chúng giống như những xúc tu dài ngoằn, tưởng như có thể chạm được vào tất cả mọi thứ, dù có sinh mạng, hay không có sinh mạng, đều sẽ bị tóm chặt vào khu rừng sâu ấy.

Tôi khiếp sợ nhìn phong cảnh rộng rãi sáng sủa như được vẽ ra của “khu rừng đáng sợ nơi phù thuỷ ở” trước mắt, Hắc Diệu Thạch [1] lộng lẫy được treo trên từng cái cây nối theo hàng dài, giống như những hàng cây bên đường nối dài thành một con đường nhỏ trên bãi cát, ánh sáng chiếu xuống đáy biển giờ lại chỉ lấp loé một vài tia nắng vụn.

[1] Hắc diệu thạch (Obsidian) hay còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào, nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.

Đây là một kiến trúc được trang trí vô cùng đồ sộ! Tôi hạnh phúc sờ sờ nơi này cọ cọ nơi kia, khắp nơi đều óng ánh long lanh, long lanh đến độ tưởng chừng như đó chính là thiên đường vậy! Nam thần à, chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà anh đã dẫn tôi nơi rừng nhỏ xa hoa như vậy thật khiến người ta hưng phấn mà ~! À! Không đúng! Là thật thẹn thùng mà ~

Nhưng mà hình như nam thần hoàn toàn không có cảm nhận được cõi lòng thẹn thùng của tôi thì phải (?), vẫn cứ đi về phía trước một mình, rốt cục nam thần cũng dừng lại trước một kiến trúc hình vỏ sò màu trắng, cái đầu đội mũ trùm hơi hướng về phía tôi, như ra hiệu cho tôi cùng đi vào.

Này, cái này chẳng phải là đang định tiến dần từng bước sao? Nhưng mà, nhưng mà người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt mà, hôm nay ăn mặc cũng rất tuỳ tiện nữa… Sớm biết như thế tôi đã đổi cái bộ bikini màu hồng phấn kia rồi.

Tôi bụm hai bên mặt, ngất ngất ngây ngây đi vào trong, ngồi xuống chiếc bàn hoa lệ làm bằng hắc diệu thạch, một bên tôi cúi đầu giả vờ ngượng ngùng, một bên khẽ đưa mắt nhìn chung quanh, lặng lẽ khen ngợi cách trang trí nội thất của nam thần, chợt nam thần lên tiếng nói câu thứ hai kể từ khi gặp tồi đến giờ:

“Tôi có thể giúp cô có được đôi chân của con người, nhưng cô lấy gì để đổi đây?”

Vì quá chăm chú lắng nghe giọng nói của nam thần, khiến tôi cứ theo phản xạ, đáp lại bằng lời thoại trong cái kịch bản kia: “Đương nhiên là dùng giọng nói để đổi… ấyyyy!!!”

Tôi khiếp sợ ngẩng đầu, phát hiện người kia đã cởi bỏ mũ trùm, đôi con ngươi đen láy tựa như vực sâu đen tối nhìn cô không chút giao động, cất tiếng lần nữa: “Vậy thì, chúng ta bắt đầu nói tiếp về các chi tiết cụ thể trong khế ước…”

“Đợi đã!!!” Tôi nhào đến bên bàn, dùng tay của mình đè lại cái bàn tay đang định lấy ra cái khế ước kỳ quái gì đó của nam thần, nói: “Nam thần anh đợi một chút! Tôi vẫn còn rất yêu thích cái đuôi của mình mà! Tạm thời, à không, là vĩnh viễn đều không muốn mọc ra cái thứ kì quá đó đâu!!! À mà nói thật, nam thần à anh đẹp trai như thế sao lại chơi trò cosplay thành phù thuỷ để làm gì vậy?”

Nam thần lãnh đạm liếc mắt nhìn tôi một cái, lại nhìn cái bàn tay đang bị tôi nắm chặt nhưng không hề rút tay lại, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu cô còn chưa quyết định, vậy thì đợi đến khi qua sinh nhật lần thứ mười lăm của mình cô vẫn có thể đến tìm tôi. Đến lúc đó hứa hẹn giữa chúng ta vẫn sẽ còn hiệu quả, tôi sẽ thực hiện tất cả nguyện vọng của cô.”

Mặc dù những lời này của nam thần khiến người ta cảm thấy hơi mơ hồ nhưng vẫn có thể ngửi thấy được mùi vị âm mưu trong đó! Tôi cố gắng kềm chế tâm tình dập dờn như thuỷ triều của mình, cố gắng để đưa cuộc đối thoại kỳ quái này trở về với quỹ đạo của nó: “Nam thần… à không, quý ngài đây, tôi có để mạo muội hỏi anh một câu không?”

Lông mày nam thần thoáng nhăn lại, bên trong con ngươi lạnh nhạt màu đen thoáng loé lên một thứ cảm xúc phức tạp gì đó (Nhất định không phải ghét bỏ! Nhất định không phải!): “Tôi là Uslus, là phù thuỷ biển cả.”

Mẹ ơi, cái này hình như có gì đó sai sai! Tầm mắt của tôi thoáng chuyển từ trên cái cổ trắng nõn của nam thần đến cái hầu kết đang chuyển động, rồi dần đi xuống bộ ngực bằng phẳng bên trong lớp áo màu đèn, gian nan nuốt từng ngụm nước bọt: “Cái này, tôi lại xin phép hỏi anh thêm một câu, không biết anh từng nghe đến cái tên Ursula chưa?”

“À, người đó sao, Ursula là người tiền nhiệm lúc trước… Năm ngoái vì ăn quá nhiều dẫn đến viêm ruột nên đã mất rồi.” Uslus tốt bụng hỏi gì đáp nấy.

Đệt đệt đệt! Boss lớn một đời sao có thể hương tiêu ngọc vẫn một cách đơn giản như vậy chứ? Khiến nữ chính như cô cảm thấy… chuyện vui đáng phải tuyên dương khắp nơi!

Hai mắt tôi như toả sáng, duỗi móng vuốt, động tác nhanh như sét đánh lần thứ hai nắm lấy bàn tay thon dài như ngọc của nam thần: “Nam, à không, Uslus! Không cần nói nữa chúng ta mau ký khế ước đi! Tôi đồng ý giao cho anh giọng nói của tôi! Dùng để đổi… đổi…” Đổi cái gì đây nhỉ? Đúng rồi! “Dùng để đổi lấy số điện thoại của anh!”

Chết, gay rồi, dưới tình huống cấp bách hình như đã nói ra cái gì đó xấu hổ lắm thì phải! Nam thần à hãy nghe tôi giải thích, vừa rồi hình như tôi bị cái gì đó ám vào người, nên lời nói ra tuyệt đối không phải là chủ ý của tôi, xin anh tuyệt đối đừng để ý đến nó làm gì!

Vì để che dấu việc mình thất thố, tôi vội vàng thu hồi lại mấy cái móng vuốt không chịu nghe lời, ngoan ngoãn nghiên cứu mấy cái hoa văn trên mặt bàn, thầm hi vọng trong lòng có thể nhờ vào đó mà tạo ra một loại ảo giác tên là ‘vừa nãy tôi chưa nói gì hết’.

A, bàn của nam thần thật là đẹp mắt… lau sạch sẽ quá chừng… cái chén trà này nhìn cũng rất quen mắt, sao lại giống cái mình hay dùng thế nhỉ?

“Khụ…” Một tiếng ho nhẹ khẽ kéo lại linh hồn đang bay đến tận chân trời nào của tôi, tôi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy nam thần, à không, Uslus đang chậm rãi rút lại bàn tay trái vừa bị tôi nắm, ngón tay phải nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay trái, động tác vuốt nhẹ chậm rãi nhưng vô cùng dịu dàng.

Tôi dùng một tay che mũi mình, thầm bảo với bản thân, tay khống là không đúng.

Cũng may là Uslus nhìn thấy động tác kì lạ của tôi, chỉ cúi đầu nhắm mắt, lông mi nhỏ dài nằm trên làn da trắng xám lại đặc biệt nổi bật.

“Thật đáng tiếc, hiện tại tôi không có thứ mà cô nói tới. Nhưng nếu cô thật sự muốn nó, cho tôi ba ngày, tôi sẽ tìm cho cô.”

= 口 = Nam thần à anh thật nghiêm túc! Thì ra anh im lặng lâu như vậy là để suy nghĩ xem số điện thoại là cái gì… Tôi chỉ là quen miệng nói chơi mà thôi xin anh tốt nhất đừng nên để trong lòng!

“Không, không cần! Thật ra đó cũng không phải là thứ tôi muốn nhất!” Để ngăn Uslus chạm được đếb cái thế giới sự thật kia, tôi vội vàng xua tay cự tuyệt, “So với cái đó, tôi nghĩ nguyện vọng của tôi có lẽ là cái này.”

Đúng vậy, trong lúc mọi người cho rằng tôi vì mê trai mà trở nên ngu xuẩn thì tôi đã dùng trí thông minh của mình để nghĩ ra một kế sách vẹn toàn rồi! Loài người

ngu xuẩn, mau run rẩy trước nàng tiên cá cơ trí tôi đi!

“Nguyện vọng của tôi là, vào lần sinh nhật thứ mười lăm của tôi, anh có thể cùng tôi lên mặt biển, sau đó đáp ứng một yêu cầu của tôi.” Nếu như vậy, cho dù tôi xui xẻo gặp phải cảnh đắm tàu thì cũng có thể nhờ Uslus cứu cái tên Hoàng tử khốn kiếp kia, lại khỏi phải lấy thân báo đáp gì gì đó, vậy là tôi vẫn có thể tồn tại một cách hợp logic… Nếu như tôi không gặp được vụ đắm tàu vậy thì còn gì hạnh phúc hơn? Tôi có thể tận hưởng được cái thế giới hai người ngọt ngào với Uslus, thuận tiện yêu cầu Uslus cho tôi một chùm tóc hoặc cái áo choàng mà anh mặc cũng được ha ha ha…

Tôi dùng sức mở to hai mắt, chân thành nhìn Uslus, ý đồ muốn tạo một vẻ bề ngoài điềm đạm đáng yêu để che đậy đi cái suy nghĩ đang sôi trào mãnh liệt trong đầu. Nhưng nếu bây giờ có một tấm gương xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ có thể thấy được cái má hồng hồng của mình đã bán đứng mình từ lâu rồi.

Lần trầm mặc này còn lâu hơn lần tôi xin số điện thoại trước, trong lúc này, tôi nhìn thấy hai tay đang nắm của Uslus dần buông ra, hai mắt nhắm lại từ đầu đến cuối không nhìn tôi lấy một cái, đến cả lông mi cũng không hề nhúc nhích.

Hồi lâu sau, Uslus mới lên tiếng, giọng nói còn trầm thấp hơn lần trước: “Có thể. Nhưng cô phải biết mọi thứ đều có cái giá của nó, nếu như tôi thực hiện nguyện vọng của cô, tôi sẽ lấy đi của cô một thứ tương ứng, mà cô… không đủ tư cách để từ chối.”

“Được được không thành vấn đề!” Mặc kệ là giọng nói, tóc hay trinh tiết, nam thần anh cứ lấy hết đi không sao đâu! Tôi hưng phấn vẫy vẫy đuôi, dòng nước chuyển động khiến cho áo bào của Uslus cũng chuyển động theo.

Đối lập với sự hưng phấn của tôi, khuôn mặt của Uslus vẫn chẳng hề có cảm xúc. Hơn nữa hình như vì chuyện tôi thoải mái đáp ứng yêu cầu khiến tâm trạng càng kém thêm? Lẽ nào anh ấy thuộc mẫu người thích ứng phó với các khách hàng khó chơi hay cò kè mặc cả? A, không hổ danh là nam thần của tôi! Đúng là mẫu hình đàn ông tốt nhất mà!

Tôi dùng hai tay chống cằm nhìn về phía Uslus phóng tia điện PIKAPIKA, tuy là nam thần không nói gì thêm, trong phòng chỉ còn dư lại một ít dòng nước đang gợn sóng, nhưng trong lòng tôi vẫn bay đầy trái tim màu hồng. Quả nhiên tiểu thuyết nói không sai, ở cùng với người yêu cho dù cả hai có im lặng cũng cảm thấy có mùi vị của hạnh phúc ~

Thật muốn được ngồi mãi như vậy ~ Nếu như Uslus sợ trời đã quá tối không yên lòng để tôi trở về một mình, muốn để tôi ở lại đây một đêm, tôi có nên đồng ý không? Giời ơi, nam thần của tôi thiệt dịu dàng mà ~ mới gặp mặt lần đầu đã cho người ta qua đêm rồi ~ thiệt thẹn thùng mà ~

Tôi lại rơi vào trong bể tình ngọt ngào rồi, khi thì cau mày, khi thì bưng mặt cười ha ha, lúc này, chợt nghe thấy người kia lên tiếng: “Cô đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ có nên cùng… ngủ với anh không…” Nói được một nửa tôi lập tức bừng tỉnh, nhưng cái câu phía sau vẫn được tuôn ra khỏi miệng theo quán tính, thế là bí mật thiếu nữ của tôi cứ thế được phơi bày một cách trần trụi trước mặt nam thần…

QAQ nam thần à sao lúc nãy anh không lấy đi giọng nói của tôi!!!! Trong đầu tôi tựa như có một vạn con cua đồng gào thét đi ngang qua.

Nhưng chuyện đã thế rồi, không còn cách nào để cứu vãn được nữa. Hiện tại chỉ còn một cái kế này:

“Tôi đột nhiên nhớ ra còn chưa cho mấy cái vỏ sò trong nhà ăn nữa, tôi về trước đây bye bye!” Tôi cử động người đứng lên, để lại một câu này rồi chạy bán sống bán chết đi mất.

Rầu rĩ chạy một hơi ra trước khu rừng, chờ đến khi nhiệt độ trên mặt dần vơi bớt, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, tôi còn chưa chọn thời gian gặp với Uslus nữa!

Lẽ nào chúng tôi chỉ có thể chờ đến khi sinh nhật tôi thì mới có thể gặp lại sao? Tôi bơi vài vòng tại chỗ, rốt cục cũng hạ quyết tâm.

Mặt mũi có là gì chứ! Có thể theo đuổi được nam thần mới là chân lí!

Lập tức, tôi lại bơi trở về… ngoài dự tính là, Uslus không có ở trong phòng mà đang đứng ở lối ra vào của khu rừng, giống như đang đợi gì đó. Mái tóc đen tuyền của anh cùng với chiếc áo bào lay động theo dòng nước biển, có cảm giác rất phiêu dật, lỗi lạc.

Tôi đưa tay che ngực mình, mỗi lần gặp nam thần đều đẹp trai như vậy thì phải làm sao đây!

Uslus thấy tôi quay lại thì khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, đôi mắt hơi mở to, lông mày nhàn nhạt vẽ ra một độ cong xinh đẹp.

Tôi cố gắng khiến nhịp tim bình tĩnh trở lại, cúi đầu nghịch ngón tay của mình, ấp úng nói: “Cái đó, Uslus, tôi… khụ, ngày mai tôi có thể đến gặp anh không?”

“Được.” Không giống những lần trầm mặc trước, lần này Uslus trả lời rất nhanh. Tôi khó hiểu ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt của anh. Một tay nắm lại, đặt ở trên môi, trầm giọng nói: “Tôi nói là, nếu cô còn muốn thứ gì thì có thể tới tìm tôi…”

 

Ồ, hóa ra là tôi hoa mắt sao? Hình như tôi nhìn phía sau cái bàn tay đang nắm kia, khóe môi của nam thần hơi nhếch lên thì phải.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện