Con Rể Thủy Thần

Hẹn hò


trước sau

“Uslus, anh có muốn đến nhà tôi chơi không? Tôi sẽ cho anh ăn thật nhiều bánh bích quy ngon ~” Tôi nằm nhoài trên chiếc bàn của nam thần, vừa nhìn mớ dược liệu kỳ kỳ quái quái của nam thần, vừa nói.

Hiện tại chỉ còn cách sinh nhật của tôi có mười ngày, quan hệ hiện tại của tôi và Uslus cũng tăng nhanh như gió, hiện tại đã tiến triển đến mức Uslus có thể ngao chế thuốc phép trước mặt tôi mà không e dè gì rồi ~

Uslus dừng lại công việc trong tay, liếc nhìn ly trà trong tay tôi, thuận tay đổi cho tôi một ly trà khác, mùi thơm lượn lờ quanh khoang mũi, hỏi: “Tại sao lại muốn tôi đến nhà cô?”

 

Bởi vì muốn cho anh ăn thử bánh quy mà tôi làm đó! Còn muốn để anh dùng ly trà mà tôi uống! Rồi thu gom một ít tóc rơi trong phòng tôi của anh nữa! — Nhưng những tâm sự thiếu nữ này sao có thể nói cho người khác biết được chứ!

“Đương nhiên là cần anh giúp một số việc rồi!” Qua mấy ngày ở chung này, tôi đã có thể hoàn toàn hiểu rõ được cái cá tính cao lãnh của nam thần. Uslus chính là loại người chưa tới mức hết gạo sạch đạn thì tuyệt đối không bước ra khỏi nhà, bởi vậy tôi cảm thấy lần đầu tiên hai chúng tôi gặp gỡ, tôi có thể tình cờ gặp được Uslus nhất định là được thần Mary Sue phù hộ.

“Là chuyện rất rất quan trọng đó ~” Vì để tăng tỉ lệ thành công, dưới cái nhìn chăm chú của Uslus, tôi nhìn chằm chằm cái cằm của anh, bổ sung thêm một câu.

Ồ… nam thần à cảm giác ngột ngạt từ anh thật sự quá mạnh mẽ.

Uslus lẳng lặng nhìn chằm chằm tôi một lúc, lại xoay người tiếp tục động tác trong tay. Tôi thất vọng cúi đầu, yên lặng nghĩ xem có nên nói thêm một câu “A ha ha tôi chỉ nói đùa thôi” hay không, nhưng bất ngờ là Uslus lại trả lời lại.

“Có thể, nhưng phải chờ đến khi trời tối, tôi sẽ cùng đi với cô.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Uslus vẫn cứ quay lưng về phía mình, tựa như người vừa rồi mới đáp ứng yêu cầu kỳ quái của tôi không phải là anh vậy. Tôi cúi đầu lần thứ hai, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mình được phản chiếu lại bên trong chén trà.

Đêm đó, tôi và Uslus cùng đi ra khỏi căn phòng nhỏ, giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ấy vậy, khác ở chỗ, lần này là tôi đi trước dẫn đường.

Buổi tối, trên mặt đất giống như có những ngôi sao vậy, dưới đáy biển cũng không phải hoàn toàn tối đen. Các loại cá sống về đêm và tảo biển trôi nổi phát ra đủ loại ánh sáng, thậm chí còn xinh đẹp hơn so với ban ngày. Rừng rậm của Uslus cũng giống như vậy, buổi sáng hắc diệu thạch toả ra những vệt sáng màu xanh, lại càng tôn lên cảnh đẹp trên con đường nhỏ trong rừng.

Uslus vẫn mặc trường bào màu đen giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, mũ trùm che khuất hơn nửa khuôn mặt của anh. Tay anh cầm một chiếc đèn không biết được làm từ chất liệu gì, ở phía sau cẩn thận soi sáng con đường phía trước cho tôi.

Dọc theo đường đi tôi hưng phấn nói chuyện với Uslus, từ những trang trí trong phòng tôi cho đến những vỏ sò mà tôi thu gom, còn rất nhiều rất nhiều nữa. Đối với những chuyện đó Uslus cũng không có vẻ gì là rất hứng thú, chỉ im lặng nghe, lâu lâu lại kéo tôi tránh khỏi mấy cái cành cây.

Tôi vừa ganh tỵ nhìn cái đèn vì nó có thể tiếp xúc thân mật với tay trái của Uslus, vừa đi về phía mấy cái cành cây, đúng như dự đoán, Uslus cố gắng kéo tôi ra hướng khác. Thừa lúc này, tôi nắm lấy tay của nam thần, đáng thương nói: “Nơi này tối quá, tôi không thấy rõ đường, thật đáng sợ…”

Uslus yên lặng liếc mắt nhìn cái đèn chiếu sáng vô cùng tốt được treo trên cành cây, lại liếc nhìn cái đèn trong tay mình, vẫn không nói gì, tuỳ ý để tôi nắm lấy tay anh bơi về phía trước.

Ahahahaha quen biết mười chín ngày, cuối cùng cũng có thể nắm tay của nam thần rồi, khá lắm Ariel!

Tôi chìm đắm trong sự vui sướng vì có thể nắm tay nam thần cùng nhau bơi dưới đáy biển, trong lúc vô tình đã bơi đến Hải Vương cung rồi.

Tại sao thời gian tươi đẹp đều ngắn ngủi như thế chứ _(:з” ∠)_

Nhìn Hải Vương cung vẫn còn để đèn sáng chưng cách đó không xa, tôi định cùng Uslus nghênh ngang đi vào bằng cửa chính, thuận tiện nói với phụ vương là tôi đã đưa con rể của ông đến gặp ông rồi đây. Nhưng kỳ lạ là, Hải Vương cung ngày nào cũng nhộn nhịp bữa nay lại yên tĩnh vô cùng, suốt đường đi cũng chẳng gặp được con cá nào, đến cả cơ hội để khoe khoang bạn trai tôi cũng không có…

Nhất định là vũ trụ ác ý!

Trái ngược với tôi đang cúi đầu ủ rũ, lúc này Uslus lại có vẻ như cực kỳ tự tại, thậm chí còn có thể tìm được đường đến phòng ngủ của tôi trong cái cung điện phức tạp lại rắc rối này.

“Uslus, anh thật là lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được đường đến rồi! Đến ngay cả em, hồi còn bé còn hay thường xuyên bị lạc đó ~” Mắt tôi như biến thành hình ngôi sao nhìn về phía Uslus, nghĩ thầm không hổ là nam thần của mình! Ngay cả skill tìm đường cũng full cấp.

Uslus có vẻ hơi ngượng ngùng trước lời khích lệ của tôi, anh nghiêng mặt về một bên, ho nhẹ một tiếng, nói: “Có lẽ… là do tôi là phù thuỷ biển…”

Ồ, lẽ nào phù thuỷ biển là sinh vật tự mang theo GPS [1]?

[1] GPS là viết tắt của “global positioning system” ( hệ thống định vị toàn cầu)

Đảo mắt đã đến phòng ngủ của tôi, tôi hưng phấn đẩy cửa ra, kéo nam thần đến ngồi xuống chiếc giường vỏ sò vô cùng mềm mại của mình, sau đó vui sướng lắc lắc cái đuôi bơi đến ngăn kéo tìm kiếm đồ ăn vặt. Chờ đến lúc tôi cầm một hộp bánh quy tự làm quay lại, phát hiện Uslus đã cởi mũ trùm, một tay khẽ vuốt giường của tôi, vẻ mặt bị mái tóc dài màu mực che đi nên không thể thấy rõ cho lắm.

Tay tôi run lên, lúc đó tôi đã lập tức quyết định tuyệt đối sẽ không giặt cái drap trải giường này đâu.

Hắng giọng một cái, tôi đưa bánh bích quy trên tay cho Uslus, ngồi xuống cạnh anh, nỗ lực tìm chuyện gì đó để ngăn cản cái tay đang rục rịch của mình, đánh ngất nam thần là một tội ác đó.

“Uslus, đây là bánh quy tôi tự làm đó, anh nếm thử xem ~” Tôi ân cần cầm lấy một cái bánh quy, cố gắng để có thể đút cho nam thần ăn, nhưng khiến người ta thất vọng là, Uslus lại dùng tay nhận lấy tấm lòng của tôi chứ không phải là miệng.

Tiếp sau đó, Uslus từ từ nhai, rồi nuốt xuống, nhàn nhạt nói với tôi: “Cảm ơn, ăn rất ngon.”

Ăn ngon thì anh ăn nhiều một chút ~ Tôi lại càng đẩy hộp bánh quy về phía nam thần, vui vẻ tiếp tục tìm đề tài: “Phải nói, Uslus là người thứ hai được đến phòng của tôi làm khách đó ~”

Bàn tay đang muốn đưa đến lấy bánh quy đột nhiên khựng lại giữa không trung, tôi thấy thế lập tức nhanh nhẹn đưa cho anh một cái khác, vừa hưởng thụ niềm vui đưa đồ ăn cho nam thần, vừa tiếp tục nói: “Người đầu tiên là khi tôi còn rất nhỏ, lúc tôi đang chơi trong những rặn san hô, tình cờ phát hiện được một bé xúc tu, rất đáng yêu, rất muốn nuôi! Nhưng tôi chỉ vừa mới chợp mắt một chút

thôi đã không thấy nó đâu nữa… sau đó tôi có đến rặn san hô đó để tìm rất lâu, nhưng mãi vẫn không tìm thấy nó…”

Nói, không biết vì sao tâm tình của tôi lại trở nên rối bời… Lúc này, một bàn tay mát lạnh đặt trên đỉnh đầu tôi, giọng nói ung dung lại trầm thấp như thuỷ triều của Uslus vang lên: “Không cần lo cho nó, nó sống rất tốt…”

Tôi muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, nhưng hình như Uslus đã cảm nhận được động tác của tôi, nhanh chóng lấy tay về, nhưng giọng nói vẫn còn mang theo sự dịu dàng nhàn nhạt lúc nãy, hỏi: “Vậy, cô nói có chuyện vô cùng quan trọng, là chuyện gì?”

Là chuyện gì?! Cứu mạng, sao mà tôi biết được chứ! Đó chỉ là cái cớ để em dắt anh đến đây thôi, xin anh hãy quên chuyện này đi!!

Mắt của tôi hết nhìn trái lại nhìn phải, cố gắng tìm kiếm một bình thuốc lãng quên hay gì đó trong góc tối của căn phòng… Đột nhiên tôi phát hiện tượng đá của Hoàng tử ở bên ngoài cửa sổ như đang phát sáng, nhanh trí nói: “Uslus, anh nhìn ngoài cửa sổ kìa!”

Uslus nhìn theo phía ngón tay tôi, cũng phát hiện được cái dị vật cực kì không hợp với phong cảnh của hoa viên kia. Hiển nhiên thẩm mỹ của nam thần cũng giống như của tôi vậy, bởi vì trong nháy mắt khi anh nhìn thấy tượng đá, tôi có thể cảm thấy được không khí có gì đó không đúng.

Giọng nói dịu dàng của Uslus đột nhiên trở nên lạnh lẽo cứng rắn, vẻ mặt phía sau mái tóc mơ hồ chẳng rõ, anh nói: “Tôi thấy rồi. Đúng là một pho tượng rất anh tuấn. Cô muốn biết điều gì? Là lai lịch của pho tương kia… Hay là, chủ nhân của pho tương kia?”

Nam thần à thật ra em cũng rất ghét cái bức tượng đó, nên anh không cần miễn cưỡng vì lễ phép mà đè nén cơn giận của mình đâu! Anh nghe đi, đến cả giọng nói của anh cũng trở nên khó chịu rồi kìa. Vì để tránh cho Uslus thả nguồn thảm hoạ ra, tôi vội vã giải thích.

“Không phải đâu, nửa năm trước cái đầu thạch cao kia đột nhiên rơi từ trên mặt biển xuống dưới đây… Đập chết rất nhiều san hô đẹp đẽ của tôi… Nhưng nó lại rất nặng, tôi không ném nó đi được, Uslus, anh có thể giúp tôi ném nó ra khỏi hoa viên của tôi được không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, không khí trong phòng lại trở nên cứng ngắc, thế nhưng lại không giống với bầu không khí ngột ngạt ban nãy, giống như mang theo chút gì đó… lúng túng? Hồi lâu, Uslus mới trả lời một cách máy móc: “Cô, muốn tôi giúp cô ném nó đi sao?”

Tôi do dự rồi mới gật đầu, tuy rằng Uslus có cơ bắp rất là mê người nhưng để anh ấy tay không di chuyển một pho tượng như vậy có phải làm người ta khó chịu không? “Nếu như quá phiền phức thì thôi vậy…”

Uslus lập tức trả lời: “Không, không phiền phức gì cả… Nhưng, cô thật sự không thích pho tượng kia sao?”

Tôi đột nhiên lắc đầu, “Cái loại khốn kiếp đó, à, không… cái loại tượng đá nữ tính như vậy không phải loại mà tôi thích, chẳng tương xứng với hoa viên của tôi gì cả…” Nhưng nếu là pho tượng của Uslus… Moẹ nó, nghĩ lại còn có chút kích động nhỏ nè!

Sau khi Uslus đồng ý giúp đỡ, anh và tôi cùng xuống dưới vườn hoa, sau đó chỉ thấy một tay của anh đặt gần tượng đá, niệm một cái chú ngữ gì đó mà tôi nghe không hiểu, tượng đá kiên cố kia liền biến thành bột mịn. Lúc này, cánh tay của Uslus lại tiêu sái phất ngang qua, theo động tác của anh dòng nước đông lại thành một bóng nước nhỏ, ép tất cả những hạt bụi biến mất gần như không còn lại gì.

Nam thần anh thiệt đẹp trai!!!! Lòng tôi lại bỉ ổi ôm mặt rít gào.

Những lẽ nào là ảo giác của tôi sao? Luôn cảm thấy từ lúc Uslus đồng ý giúp tôi phá huỷ cái bức tượng kia tới hiện tại, đều giống như hồn bay trên trời, trạng thái giống như bị mộng du.

Chắc có lẽ là do bị nhốt đi… Tôi bình tĩnh nghĩ, ân cần cầm miếng lụa tảo biển mềm mại, thay Uslus lau bàn tay phải bị cái bức tượng khốn kiếp kia làm ô nhiễm.

Hiếm khi thấy Uslus chịu để cho tôi tiếp xúc gần gũi mà không né tránh như vậy, lúc tôi đang vô cùng hưng phấn xoa nắn tay của anh, anh thấp giọng hỏi tôi: “Nguyện vọng của cô, có thay đổi không?”

“Anh đang nói, là cái vào lúc sinh nhật lần thứ mười lăm kia sao? Không có đâu, tôi rất chờ mong có thể lên mặt biển cùng với Uslus đó ~” Tôi cười hì hì nhìn anh, trả lời.

Uslus nhìn chằm chằm hai mắt của tôi, trong đôi mắt sâu như vực thẩm kia xuất hiện cơn bão mà tôi không thể hiểu được: “Hiện tại cô vẫn còn cơ hội để lựa chọn… Khế ước vẫn chưa được thành lập, cô vẫn còn có thể đổi ý.”

“Sẽ không đổi ý đâu, đó chính là sinh nhật quan trọng nhất quyết định cả đời của tôi mà.” Chỉ cần thuận lợi vượt qua cái ngày đó, tôi sẽ không cần phải sống trong lo lắng đề phòng nữa, sau khi cái tên Hoàng tử kia biến mất tôi có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp với nam thần!

“Cho dù tôi muốn dùng thứ quan trọng nhất của cô để trao đổi, cô cũng không từ bỏ sao?” Giọng nói của Uslus mang theo sự run rấy mơ hồ, giống như bão táp quay cuồng.

“Đúng, dù như vậy cũng không từ bỏ.” Bởi vì nếu như cô không trồi lên mặt biển vào lần sinh nhật thứ mười lăm, ai biết được vận mệnh nó sẽ chơi khăm tôi dữ dội đến cỡ nào chứ, chẳng hạn như trong một lần mà tới mấy vị hoàng tử rơi xuống chẳng hạn…

Nghe thấy tôi trả lời, Uslus hít một hơi thật sâu, lùi về sau một bước, lại khôi phục thành vị phù thuỷ biển lạnh nhạt giống như lần đầu chúng tôi gặp gỡ, “Nếu đã như vậy, vậy thì tôi và cô cùng đợi đến ngày đó.”

Nói xong, anh xoay người lập tức biến mất trước mắt tôi, để lại tôi mờ mịt đứng trong hoa viên trống trải.

Nam thần anh cứ thế mà đi hả? Anh còn chưa mang bánh quy theo mà…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện