Con Rể Thủy Thần

Sinh nhật


trước sau

Từ khi tạm biệt ở hoa viên, đã ba ngày tôi không nhìn thấy Uslus. Trong ba ngày này tôi bị các chị nhốt trong Hải vương cung, ép tôi phải chuẩn bị cho cái ngày sắp tới.

Trong ba ngày này, mặc kệ là tôi lén lút chui ra ngoài, nhảy khỏi cửa sổ hay hối lộ thừa tướng rùa, đều sẽ bị các chị lôi trở về không chút thương tiếc, tiếp tục hành hạ.

Nam thần ơi nam thần, không biết em còn có thể sống sót để nhìn thấy anh không… Bị một cô chị bạo lực bắt lại, tôi bị bắt bôi cái “thứ tốt dùng để dưỡng nhan sắc” lên người, nước mắt chảy thành sông thầm kêu gào trong lòng.

Ngay giây thứ năm khi tôi đếm ngược thời gian, dưới sự hi vọng tha thiết của tôi cái sinh nhật thứ mười lăm cuối cùng cũng đến. Vừa nghĩ đến mình sắp có thể hưởng thụ thế giới hai người trên mặt biển với Uslus, tôi lập tức hưng phấn không thôi, thậm chí còn thức dậy trước khi trời sáng. Làm mấy bà chị đến gọi tôi dậy sợ hết hồn.

Làm sao các chị ấy có thể hiểu được tâm tình gấp rút muốn đi gặp người yêu của tôi được chứ ~ tôi vui vẻ hát lên, cực kì phối hợp để cho các chị táy máy tay chân trên đầu mình, mang chân châu tới làm thành vòng hoa bách hợp, búi mái tóc dài vàng của cô lên thành một búi tóc phức tạp mà lộng lẫy, tới lúc tôi đứng lên thì đã suýt mất thăng bằng, ngã chổng vó ngay trước gương.

Tôi nhìn người đẹp trong gương, yên lặng chào hỏi: “A, xin chào vị tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi cô có quen tôi sao?”

Đợi đến lúc tôi vật vã mang theo một mớ phụ tùng ngọ ngoạy bò tới cửa nhà Uslus thì đã gần hoàng hôn. Tôi vội vàng sửa soạn lại kiểu tóc của mình, hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy vòng nắm cửa [1] gõ lên cánh cửa đã quen thuộc từ lâu.

 

Nhưng cánh cửa mà thường ngày chỉ cần chờ một chút là mở ra ngay nay lại chẳng có chút phản ứng nào.

Ồ? Lẽ nào Uslus chờ lâu quá, mất kiên nhẫn nên đã đi ra ngoài luôn rồi?

Tôi lại gõ thêm vài cái nữa, đáp lại tôi là một khoảng không hoàn toàn yên tĩnh. Tôi thất vọng mếu máo, ngồi xổm xuống trước cửa nhà Uslus, ôm đầu gối ngây người nhìn khu rừng hắc diệu thạch ở xa xa.

Nếu như tôi có thể trốn ra trước khi bị mấy chị bắt lại thì tốt rồi, như vậy tôi có thể ngăn anh ấy đi ra ngoài rồi đúng không? Không biết lúc nào Uslus mới trở về… có phải anh ấy đã quên mất lời hẹn rồi không…?

Tôi sờ sờ cổ họng của mình, nản lòng chôn đầu vào trong cánh tay. Sớm biết vậy lúc đầu tôi đã ép ảnh nhận giọng nói của mình rồi, nếu như vậy thì tôi có thể danh chính ngôn thuận mỗi ngày đều dính lấy ảnh…

Không biết đã qua bao lâu, tôi đang vùi đầu vào khuỷu tay thì chợt cảm thấy sắc trời bên ngoài đột nhiên tối lại, tôi nghi ngờ ngẩng đầu chợt vui mừng phát hiện Uslus đang đứng trước mặt tôi, thân hình cao lớn che khuất ánh chiều tà khiến cái bóng của anh hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể của tôi.

Giống như là được ôm ấp vậy.

Tưởng tượng như vậy, quả nhiên cũng có cảm giác rất tốt!

Tôi khó khăn ngẩn cái cổ cứng ngắc lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười tán tỉnh tràn ngập màu hồng, chào hỏi: “Uslus cuối cùng anh cũng về rồi ~ Tôi vẫn luôn chờ anh đó ~”

Do khuất sáng nên tôi không thể nhìn thấy mặt Uslus, nhưng trực giác nói cho tôi biết Uslus đang nhìn tôi chằm chằm. Bị nam thần nhìn trong một thời gian dài, nét cười trên mặt của tôi dần trở nên cứng ngắc, rốt cục cũng biến thành bất an. Tôi căng thẳng sờ búi tóc, xoa nắn gò má của mình một hồi, lúng túng cười một tiếng: “Tôi nhìn có gì lạ lắm sao?”

Lại qua một hồi lâu, lâu đến nỗi tôi suýt tí đã kích động gỡ cái trâm gài thuỷ tinh ra để soi coi mình thế nào, rốt cục Uslus cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, để tôi có thể thấy được đôi mắt tựa như vực sâu kia của anh.

Anh nói: “Không có gì lạ cả, nhìn cô rất đẹp.”

Khuôn mặt tôi bỗng chốc đã đỏ ửng lên, vì không thể để mất mặt trước nam thần, tôi vội vàng cúi đầu, cố gắng giấu đi gò má đỏ như cua đồng luộc của mình.

Nếu như là bình thường, tôi nhất định có thể giả vờ thành công. Nhưng vào lúc đó, tôi quên mất trên đầu mình còn mớ trang sức. Dưới cái gọi là quán tính, cái đầu chim của tôi đều ngã hết vào lồng ngực Uslus.

A, mặt của tôi tiếp xúc với ngực nam thần này! Trong khoảng thời gian ngắn này ma ma tôi nhất định sẽ không rửa mặt đâu… Không đúng không đúng, hiện tại không phải lúc mê trai đâu Ariel! Nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải giữ gìn hình tượng rụt rè trước mặt nam thần đó QAQ.

Ngay lúc tôi đang tính toán xem nên giải thích thế nào với Uslus, đột nhiên tôi cảm giác được có một bàn tay lớn đang xoa xoa cổ mình, nhiệt độ man mát, khớp xương thon dài —— Đó là bàn tay mà tôi thường lén lút nắm lấy của Uslus.

“Tuy rằng rất đẹp, nhưng không phải chỗ này sẽ rất khó chịu sao?” Cả khuôn mặt của tôi đều chôn trong lòng Uslus, chỉ có thể cảm nhận được lồng ngực của anh khẽ phập phồng và giọng nói tựa như thuỷ triều truyền đến từ đỉnh đầu.

Tôi bị cái hành động thân mật bất thình lình này đánh cho choáng váng, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

Uslus được tôi đáp lại, bàn tay vốn đang xoa cổ tôi từ từ di chuyển lên trên, sờ lên búi tóc tỉ mỉ trên đầu tôi, giọng nói lại càng trầm thấp: “Đã như vậy, tôi giúp em gỡ xuống, được không?”

Vòng hoa nặng nề trên đầu được gỡ xuống, ngón tay thon dài di chuyển qua lại phía trên, dịu dàng gỡ những sợi tóc đang kéo căng da đầu ra, vuốt thẳng. Dưới sự xoa bóp của ngón tay, da đầu nhận được sự chăm sóc rất tốt khiến tôi thoải mái nheo mắt lại.

Quyết định! Cả tóc cũng không gội nữa!

Chờ đến khi tay Uslus rời khỏi đầu tôi, tôi đã choáng váng đến độ chẳng nhớ đêm nay là đêm gì. Qua một hồi lâu tôi mới tỉnh táo trở lại, cảm giác được tóc mai như được món đồ nào đó cố định lại. Duỗi tay sờ thử, là hình dạng tôi vô cùng quen thuộc, giống như là loại hoa hồng tôi thích nhất vậy…

Nhưng hình như đó giờ tôi chưa từng nói với Uslus là mình thích loại hoa này nhất mà…

padding: 0px; vertical-align: baseline; color: #5e5e5e;">Mà thôi, không cần để ý những chi tiết này, dù sao cùng nam thần xem mặt trăng nói chuyện ngư sinh mới là chuyện đứng đắn =w=.

Muộn như thế, chờ tới khi tôi và Uslus lên mặt biển rồi, bầu trời đêm đã dày đặc các ngôi sao.

Tôi cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh, rất tốt, khắp nơi đều tối đen như mực hoàn toàn không có dấu hiệu thuyền sẽ đi qua. Nhưng để phòng ngừa bất trắc, tôi kéo Uslus về chỗ dầy đặc các tảng băng, vừa nhìn là biết đây không phải nơi có thể đi vào rồi.

Dưới sự giúp đỡ của Uslus, tôi mãn nguyện bò lên trên một tảng băng cao vút. Ngồi ở một góc của núi băng, đuôi vẫn ngâm trong nước biển xanh thẳm. Uslus không ngồi chung với tôi, chỉ lộ nửa người lên trên mặt biển, ở bêh dưới ngửa mặt lên nhìn tôi, trong đôi mắt u tối tựa màn đêm kia điểm đầy những ngôi sao trời.

Thực sự… thực sự giống như kỵ sĩ bảo vệ công chúa vậy á!

Tôi hít vào cái không khí lạnh lẽo này một hơi thật sâu, cố gắng cân bằng nhịp tim kịch liệt của mình cùng với bộ óc quay cuồng, “Uslus, tôi hát cho anh nghe nhé được không?” Tôi nhìn chằm chằm con ngươi tối đen như mực của Uslus, giọng nói bởi vì căng thẳng mà run lên.

Uslus nhìn tôi, khoé môi hơi nhếch lên, nói: “Được.”

Đừng, xin đừng dùng vẻ mặt đó nhìn em mà, con dã thú trong người em sẽ xổng ta mất!

Tôi vội vàng dời tầm mắt, nhìn những tảng băng trôi nổi phía xa xa cùng với mặt nước biển trông có vẻ lại càng thêm sâu thẳm trong veo vì được núi băng làm nổi bật, nơi trời biển giao nhau, cực quang [2] xa xa phát sáng rực rỡ.

[2] Cực quang: Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh.

“Hằng đêm trong giấc mơ, em thấy anh, cảm nhận được anh. Tim em vì anh mà rung động, theo gió xuyên qua tầng tầng thời không bay vào giấc mơ của em…”

Núi tuyết, ánh trăng, biển rộng, nam thần. Những lúc thế này không hát《My Heart Will Go On》thì còn hát cái gì?

Khẽ ngâm khẽ hát, trăm lần nghĩ ngợi, sự quẫn bách khi bị nhìn chăm chú từ từ biến mất hầu như chẳng còn gì. Những giai điệu và lời ca kia tựa như chỉ cần nhìn người trước mắt là có thể lập tức thốt ra một cách tự nhiên nhất.

Tôi đồng ý vì người trước mắt này, mất đi giọng nói tuyệt vời, mất đi mái tóc dài lộng lẫy, mất đi tất cả những thứ quan trọng nhất.

Uslus, em thích anh.

Dưới bầu trời sao này, khúc hát nhanh chóng được hát xong. Không biết từ lúc nào, hai tay Uslus đã chống trên tảng băng, nửa người trên rời khỏi mặt biển giờ chỉ cách tôi một khoảng cách nhỏ.

Khoảng cách này gần đến nỗi tôi có thể đếm rõ được lông mi trên mắt anh, hình bóng cũng được phản chiếu lại bên trong con ngươi sâu như vực thẳm kia. Trong cái lạnh ban đêm ở Bắc Âu, hơi trắng chúng tôi thở ra quấn quýt không rõ ràng.

Khoé môi mỏng của Uslus hơi mím, lại càng rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi hơn, mãi đến khi tôi gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ môi anh. Rõ ràng bình thường nhiệt độ cơ thể của nam thần rất thấp mà…

Tôi sốt sắng nuốt từng ngụm nước bọt, trong lòng không ngừng phân vân không biết có nên bày tỏ hay không bày tỏ đây.

Bà mịa, liều mạng luôn! Cảnh đẹp ngày tốt như vậy, không đánh gục được nam thần thề không phải là cá!

“Uslus, em…”

“Núi băng! Phía trước có núi băng!!!” Lời bày tỏ của tôi còn chưa ra khỏi miệng đã bị một tiếng gào chói tai cắt ngang. Tôi còn chưa kịp hung ác quay đầu nguyền rủa cái kẻ phá rối người ta nói chuyện yêu đương kia thì lại bị một lực lớn đập vào làm ngã xuống biển.

May là có Uslus bảo vệ tôi, nhanh chóng ôm lấy tôi còn đang chưa hiểu tình hình lặn xuống biển, chờ đến khi tinh thần tôi phục hồi lại liền phát hiện chỗ chúng tôi vừa ngồi ban nãy đã bị một chiếc thuyền lớn đụng vào thật mạnh…

Nhìn chiếc thuyền lớn hoa lệ dần dần chìm xuống dưới biển, trong đầu tôi trống rỗng, chỉ còn dư lại một ý nghĩ: Quả nhiên vừa nãy không nên hát《My Heart Will Go On》.

 
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện