Con Rể Thủy Thần

Hôn


trước sau

Tôi hồi hộp trừng to hai mắt, đôi mắt Uslus nhắm chặt vẽ ra màu sắc đêm đen trên gò má tái nhợt của anh, lông mi đen kịt chạm vào phía dưới hốc mắt tôi, gợi lên ý nghĩ ngứa ngáy sâu trong linh hồn tôi. Đôi môi thường ngày chỉ lạnh nhạt nhếch lên lúc này đã kề sát đôi môi run lẩy bẩy của tôi, ung dung thong thả cọ sát, mãi đến tận khi miệng của hai người đỏ bừng thì mới thoáng dời đi, hơi thở nóng rực truyền đến ngay gần sát khoé miệng tôi.

Tựa như bị hơi thở nóng rực ấy làm bỏng, tôi cũng bất giác mở miệng thở hổn hển, nhưng trong nháy mắt khi tôi mở miệng, Uslus lại lấn tới, lần này đón tiếp tôi chính là một nụ hôn chân chính.

Đầu lưỡi linh hoạt thăm dò trong khoang miệng của tôi, đấu đá lung tung không kiêng nể gì, cho đến khi cả lợi cũng bị liếm mút một lần mới từ từ chậm lại, ôm lấy đầu lưỡi cứng ngắc của tôi an ủi. Hơi thở hoà vào nhau, từng cơn thở dốc đan xen, nơi cổ họng truyền đến tiếng rên rỉ khe khẽ lại bị đối phương nuốt vào. Bàn tay của Uslus đặt sau gáy tôi nóng rực lên, khiến cho làn da bị chạm vào dấy lên một ngọn lửa mãnh liệt, lộ ra sắc đỏ thẫm giống như núi lửa phun trào dưới đáy biển yên lặng, đến cả thần trí cũng đều mơ màng không rõ.

Mãi đến tận khi Uslus rời khỏi tôi, tôi mới phản ứng kịp với sự thật rằng mình vừa được anh hôn…

Gàoo, tôi cứ cứng đờ vậy mà không nhúc nhích sao! Không đáp lại, không ôm cổ, cũng không ngẩng đầu! Tôi đúng là một trong số đám sinh vật ngu xuẩn nhất đáy biển mà QAQ.

Ngay lúc tôi sắp bị chính mình chọc cho khóc, Uslus thả bàn tay đang ôm lấy eo tôi ra, lại kéo dài khoảng cách lần nữa.

“Không thích sao? Nhưng không còn cách nào khác đâu…” Uslus cười khẽ, cái ngữ khí việc công xử theo phép công kia giống hệt lần đầu chúng tôi gặp nhau, nhưng khác ở chỗ, lần này trong giọng nói của anh mang theo âm khàn khàn rất rõ ràng, “Nụ hôn đầu tiên khi cô trưởng thành sẽ là thù lao, tôi đã lấy được rồi. Tôi vô cùng chờ mong lần giao dịch tiếp theo của chúng ta.”

Nhìn vẻ mặt giả dối kia của Uslus, tôi nhếch môi, trên khuôn mặt phảng phất như vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, cúi đầu xuống lén lút liếm môi một cái, hỏi: “Uslus nói đánh đổi, chính là cái này sao? Quá đáng…”

Lời này vừa ra khỏi miệng, nước biển chung quanh lập tức lạnh xuống, đến cả xúc tu đang quấn trên đuôi và cổ tay của tôi cũng cứng đờ, chốc lát sau lập tức rút lại.

Ấy, lạnh quá, lần sau nhất định không đến cái chỗ toàn là băng như này tìm đường chết nữa. Chắc là Uslus cũng lạnh lắm, nếu không thì sao đến cả xúc tu cũng cứng đờ vậy nè… Nghĩ như thế tôi lập tức trở tay nắm chặt lấy một cái xúc tu đang sắp trượt khỏi cổ tay mình, xoa nắn trong lòng bàn tay, muốn giúp chúng nó ấm áp hơn, hình như cảm nhận được sự nhiệt tình của tôi, xúc tu lại quấn lên cổ tay tôi lần nữa, còn quấn chặt hơn cả hồi nãy, xúc tu mềm mại ma sát trong lòng bàn tay tôi.

“Em…” Giọng nói của Uslus đột nhiên trở nên kỳ quái, giống như là bị nghẹn vậy, chắc là do chung quanh quá lạnh thì phải?

“Rất là quá đáng..” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen yên tĩnh của Uslus, tiếp tục nói hết, “Uslus giúp em nhiều như thế… Chỉ để em trả giá bằng một nụ hôn thôi sao?”

“Tới đây, ít nhất cũng phải là hai cái.” Mắt tôi nhắm lại, quyết định không thèm đến xỉa nữa.

Nói, nói ra rồi! Ariel, năm nay mười lăm tuổi, rốt cục cũng vứt bỏ được sự rụt rè của thiếu nữ để thổ lộ với nam thần rồi!

Đối với chuyện này, phản ứng của nam thần là… Nam thần… Uslus à anh đừng đi mà, nhìn em một cái đi, em nói lớn như vậy chắc chắn là anh có nghe được, đừng giả bộ như không nghe mà QAQ.

Uslus không có đáp lại lời kêu gào của thiếu nữ tôi đây, thậm chí khi tôi biểu lộ xong còn chẳng nhìn mặt tôi, trực tiếp bơi về phía Hải Vương cung… Nhưng cái xúc tu quấn trên cổ tay tôi vẫn chưa rút lại, vậy nên cảnh tượng này chính là nam thần bơi ở phía trước cực kì lả lướt, phía sau là một cái xúc tu đáng yêu và một người vô cùng đáng yêu là tôi…

Tạm, tạm thời coi như đây là một cách nắm tay khác đi… Hơn nữa một khi chấp nhận cái giả thiết này rồi thì thật ra nó cũng rất lãng mạn mà đúng không?

Cứ thể tôi bị nam thần kéo như thả diều, dắt trở về Hải Vương cung.

Trên đường về, từ Hải Vương cung đến phòng ngủ của tôi vẫn không có một con cá nào, rõ ràng nói muốn chúc mừng sinh nhật của tôi cả đêm mà, đúng là lừa người! Tôi quệt miệng, ngoan ngoãn để Uslus đuổi về phòng ngủ của mình.

Sau khi nam thần ổn định cho tôi rồi thì quyết định chọn con đường không hề tầm thường để rời khỏi Hải Vương cung là đường

cửa sổ phòng tôi. Tôi nằm bò trên cửa sổ, đờ ra nhìn bóng lưng dần đi xa của Uslus, suy nghĩ ngày mai nên lấy cớ gì để quấy rầy anh… Không biết lấy lý do giúp phụ vương muốn trị chứng hói đầu có được không nhỉ…

Ngay lúc tôi đang đưa mắt nhìn theo chiếc áo bào đen kịt dần hoà làm một thể với dòng nước biển ở nơi xa thì đột nhiên phát diện bóng lưng dần đi xa kia hình như cách tôi càng lúc càng gần… Má ơi, nam thần quay lại, Ariel cô mau điều chỉnh lại vẻ mặt của mình đi!

Không lâu sau, Uslus lại đứng trước cửa sổ của tôi, vẻ mặt ảm đạm không rõ lắm, ngón tay tái nhợt của anh lướt qua khung cửa sổ vỏ sò của tôi, lại gọi tên tôi lần nữa: “Ariel..”

“Có!” Tôi lập tức đứng thẳng người, sốt sắng chờ đợi chỉ thị từ anh.

“Ariel, có ai từng nói với em rằng… Phù thuỷ biển đều là người xấu không?” Âm thanh của Uslus tựa như vang lên từ trong vực sâu, nhẹ nhàng giống như chỉ cần lên đến mặt nước thì sẽ tản đi mất, “Một khi đã giao dịch với phù thuỷ biển, mặc kệ là em có đồng ý hay không, cả đời này đều sẽ dây dưa mãi với tôi… Em, có hối hận không?”

Ánh mắt tôi sáng lên, trong đầu chỉ còn lại vô số dòng spam cả đời cả đời cả đời, mạ ơi nam thần hỏi tôi có muốn sống cả đời với anh ấy không kìa! Tôi hẳn là nên lập tức đáp ứng luôn nhỉ nhỉ?

Đương nhiên là Uslus đã hiểu lầm vẻ mặt kích động tới nỗi không nói nên lời của tôi, bởi vì anh ấy không có lập tức cầu hôn tôi giống như tôi đã tưởng tượng (cái gì?), mà lại sờ đỉnh đầu tôi, tiếp tục nói nhỏ: “Công chúa đáng thương, em còn chẳng biết gì… Đáng tiếc, em gặp phải tôi…” Tiếng nói của anh càng ngày càng thấp, tôi chỉ đành dựng thẳng lỗ tai lên mới có thể nghe được âm tiết cuối cùng.

“Uslus?” Tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, sao gần đây tôi càng ngày càng không hiểu nam thần đang nói gì vậy nè?

Uslus tiếp tục xoa tóc của tôi, lần này thì dùng âm lượng bình thường để nói: “Ngủ ngon, công chúa đáng thương… Chúc em tối nay mơ đẹp.” Nói xong cũng rời đi.

Này, vậy sao được chứ! Thả thính người yêu là điều tối kỵ nhất đó!

“Uslus!” Tôi chống tay trên khung cửa sổ, nhoài người ra ngoài lớn tiếng hô, Uslus dừng lại, quay đầu nhìn về phía tôi.

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Uslus, tôi hơi nhoài người ra một chút, đột nhiên hôn lên gò má gầy gò tái nhợt của anh.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc ra trong chốc lát của anh, tôi ấp úng nói: “Này, cái này là vì Uslus đã đưa em về… Cái kia, là cảm ơn… Có thể gặp được Uslus… Đó là món quà tốt nhất mà em nhận được.”

Cái đêm dài này cuối cùng cũng đi tới cuối con đường của nó, nước biển chung quanh đang từng lúc sáng lên, tính cả đuôi lông mày ở khoé mắt của Uslus, xua tan đi cái lạnh của đêm Đông. Tôi thấy khoé miệng Uslus dần nhếch lên, giống như ánh trăng sáng tỏ chiếu xuyên qua mặt biển u ám, trong vắt.

Tôi bị cái mỹ cảnh đột nhiên xuất hiện này làm chấn động tới nỗi không nói nên lời, chỉ có thể máy móc tiếp tục phun ra mấy câu: “Chúc chúc chúc chúc ngủ ngon…”

“Nếu như vậy,” Uslus mang vẻ mặt tươi cười ghé sát vào cơ thể co rúm vì thẹn thùng của tôi, đột nhiên nhân lúc tôi không chú ý lấn tới hôn tôi một cái: “Đây là quà cảm ơn vì em đã mời tôi bánh bích quy.”

Được được ngày mai tôi liền làm một tấn bánh quy!

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện