Con Rể Thủy Thần

Đánh đổi


trước sau

Vị Hoàng tử điện hạ bị tôi vô tình đánh cho tỉnh kia hình như cuối cùng cũng nhận ra được sự tồn tại của chúng tôi, dùng cả hai tay để quẹt nước, bất chấp bơi ùng ục ùng ục về phía bọn tôi…

Sao cái con sao biển này có sức quá vậy ~ Uslus và tôi mặt không cảm xúc mà nhìn anh ta liều mạng bơi trong nước, nhưng trên thật tế lại là đang bơi vòng vòng.

Ùng ục ùng ục… Ùng ục ùng ục… Phiên dịch thành ngôn ngữ loài người thì nhất định là “Bơi thật vui mà… Xin đừng quan tâm tôi đang tận tình rong chơi trong biển rộng…”

“Uslus, chúng ta đi thôi… Em làm bánh quy mới cho anh ăn chịu không?” Tôi quay đầu nói với nam thần, tận lực không nhìn cái khuôn mặt sắp biến thành màu gan heo của Hoàng tử.

Uslus gật gù, giống như tôi, tự động lãng quên cái âm thanh của bọt nước truyền đến càng ngày càng gần phía sau, nắm tay tôi rất tự nhiên…

Ngaooo, loại cảm giác hẹn hò xong được bạn trai đưa về nhà thiệt là mạnh >u<

Đương nhiên nếu không có cái âm thanh ở phía sau nữa thì càng tốt = =

Hình như Hoàng tử đã phát hiện ý đồ âm u thấy chết mà không cứu của chúng tôi, bay nhảy càng thêm vui vẻ, tiết tấu đập nước từ uể oải “Phù, qua… Phù, qua…” Đã biến thành dõng dạc “Phù phù phù phù phù phù qua qua qua qua.”

Không nên quay đầu không nên quay đầu không nên quay đầu! Dù nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn không có chút triển vọng nào mà quay đầu nhìn giống như mấy tên nhân vật phụ trong phim kinh dị vậy… Sau đó cũng sẽ theo quy luật bắt đầu rít gào…

Vậy mà tên Hoàng tử kia lại có thể dựa vào động tác bơi chẳng chút kết cấu gì của mình để mà đuổi kịp tốc độ của người cá bọn tôi! Hiện tại khoảng cách của chúng tôi chỉ còn cách một cánh tay thôi a a a! Nói này nếu anh đã có năng lực mạnh mẽ như vậy sao lại không tự bơi trở về đi! Sao lại cứ bám lấy tôi như âm hồn không tan vậy a a a! Chẳng lẽ đây là sức mạnh của đại thần vận mệnh ư?

“Uslus…” Tôi nhìn về phía nam thần, khóc không ra nước mắt, không ngờ Uslus lại chẳng hề nhìn tôi mà lại tập trung nhìn tên Hoàng tử chỉ còn cách đó nửa mét đang bơi tới, ánh mắt cực kỳ chăm chú…

Gay rồi, lẽ nào tên Hoàng tử rơi xuống nước kia có một loại vầng sáng mê hoặc nào đó có thể khiến các sinh vật biển vừa gặp đã yêu? Huhu nam thần à anh thích loại tóc xoăn này ư? Ngày mai em sẽ làm một cái như đúc nên anh đừng có bỏ em mà nhảy vào cái vực sâu tình yêu vượt qua cả chủng tộc nha QAQ.

Lúc này, Uslus liếc nhìn tôi một cái, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt tha thiết, mong chờ cầu bao dưỡng, cầu đừng vứt bỏ của tôi, như là đã xác định gì đó, khẽ cười một tiếng, quấn lấy Hoàng tử…

Đúng, quấn lấy… Một cái xúc tu cường tráng quấn lấy cái eo nhỏ đang giãy dụa của Hoàng Tử, quấn ba vòng, quăng ra khỏi mặt biển…

A, biến thành ngôi sao biến mất ở chân trời rồi kìa ~ Thực sự làm người ta thấy hoài niệm mà…

Không đúng, thứ mình nên quan tâm bây giờ là: “Thứ vừa nãy là gì vậy?” Tôi nuốt từng ngụm nước, giọng nói gấp gáp hỏi.

Uslus trầm mặc, thứ được dấu dưới áo bào đen cuối cùng cũng lộ ra một chút —— Đó là tám cái xúc tu màu xanh lam, đang chuyển động theo làn nước, tản ra thật xa rồi tụ lại, mang đến cho người ta một loại cảm giác tao nhã kì lạ, giống như những cành cây hắc diệu thạch trong rừng rậm kia của Uslus, kì lạ, lộng lẫy, có một loại ma lực khiến người ta muốn chạm vào.

“Em, em có thể chạm thử không…” Môi tôi lại trở nên khô khốc, không kịp chờ anh đáp lời đã chạm vào một cái cách tôi gần nhất…

Xúc cảm mềm nhẵn như tơ lụa vậy, nhiệt độ man mát giống như lồng bàn tay của Uslus, hơn nữa…

Hơn nữa còn mềm mại quá chừng ~\\(≧▽≦)/~

Tôi hưng phấn kéo toàn bộ xúc tu vào lồng ngực xoa nắn, lúc đầu xúc tu còn kiên quyết giãy dụa cho có vài cái, chỉ chốc lát sau đã nằm yên trong tay tôi mặc cho tôi sờ. Lúc này, một cái xúc tu khác cũng quấn lấy tôi, trăm phương ngàn kế muốn chen vào trong lồng ngực tôi, yêu cầu sự đối đãi ngang nhau, mà mấy cái bị tôi ôm vào trong ngực lại vui sướng quấn lấy cánh tay tôi, còn cọ cọ ma sát với ngón tay của tôi nữa…

“Khụ…” Đi kèm là một tiếng ho nhẹ, mấy cái xúc tu trong lồng ngực tôi thoáng cứng đờ, lúc này mới lưu luyến xếp hàng trượt khỏi khuỷu tay tôi, trở về bên dưới bộ quần áo của chủ nhân nó.

Lúc này tôi mới ý thức được trong lúc không cẩn thận mình đã đắc ý đến quên mình, để lộ cái hứng thú ác liệt của bản thân… Tôi thấp thỏm bất an cúi đầu, suy nghĩ làm sao để lừa được anh.

Cái áo bào tơ lụa xuất hiện trong tầm mắt tôi như nói cho tôi biết, Uslus đang đứng ở nơi cách tôi rất gần, “Em, không giống như tôi đã nghĩ.” Một câu nói nhẹ nhàng khiến trái tim tôi đột nhiên hẫng một nhịp.

Gay rồi, một mặt si hán không cẩn thận bị nam thần thấy rồi sao giờ? Đang online chờ! Rất gấp đó!

Lúc tôi đang đăm chiêu không biết nên vớt vát lại hình tượng của mình như thế nào, Uslus tiếp tục nói: “Tôi đã đáp ứng nguyện vọng đuổi Hoàng tử đi của em… Như vậy, em đã chuẩn bị kỹ càng để trả giá đắt chưa?”

Chờ đã… Chuyện này chuyển biến hơi nhanh khiến tôi không kịp tiếp thu rồi…

Tôi chớp mắt, từ từ tiêu hoá ý tứ của những lời này. Nhưng căn bản là Uslus không cho tôi thời gian để suy nghĩ, cứ một mực rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, gần đến nỗi chóp mũi của tôi sắp dính sát vào áo bào của anh thì mới miễn cưỡng dừng lại…

“Giao dịch giữa chúng ta… Chẳng lẽ em cho rằng đó chỉ là lời nói suông?” Uslus vùi đầu vào bên tai tôi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng dòng nước nhỏ bé đang đập vào tai, còn có âm thanh máu đang sôi trào trên mặt mũi má của tôi nữa, “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ lấy đi thứ quan trọng nhất của em… Công chúa thân ái, thứ quan trọng nhất của em… là gì đây…”

“Thứ quan trọng nhất…” Hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, trở thành nô lệ sắc đẹp chỉ biết lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu…

Thứ quan trọng

nhất sao… Thứ quan trọng nhất của tôi đương nhiên là… Định mệnh, sẽ không phải là cái thứ tôi đang nghĩ đấy chứ!

Tôi chợt tỉnh táo lại, lập tức thoát khỏi phạm vi mà vẻ đẹp của Uslus có thể công kích, hai tay ôm ngực cảnh giác nhìn anh: “Sao anh lại biết em có thứ đó… Rõ ràng em đã giấu rất kĩ mà, anh không thể biết được… Trừ, trừ cái đó ra thì cái gì em cũng có thể cho anh được!”

Đối mặt với sự từ chối thẳng thừng của tôi, Uslus đáp lại là… Duỗi xúc tu ra quấn lấy đuôi tôi, kéo tôi đến trước mặt anh một cách dễ dàng, một tay siết lấy eo tôi, một tay nắm chặt cằm tôi, tất cả động tác đều vô cùng trôi chảy, “Tôi đã cho em một cơ hội để lựa chọn, có nhớ không?”

“Ấy…” Lần thứ hai được tiếp xúc trực diện với khuôn mặt trầm tĩnh của nam thần, tôi biểu thị áp lực của mình vẫn rất lớn, “Nhưng em vất vả lắm mới thu gom được… là một mình em…” Một bên tôi yếu ớt giải thích, một bên chăm chú bảo vệ cái hộp trên cổ.

Lúc này Uslus mới hoàn toàn để lộ bản chất tam quan bất chính của mình ra, anh cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Chính là cái này sao?” Nói xong còn không chờ tôi trả lời, cái tay đang nắm lấy cằm tôi chậm rãi trượt xuống cổ, ngón tay thon dài trượt qua bàn tay nắm chặt của tôi hai vòng…

Sau đó, tôi chẳng còn chút triển vọng nào cứ thế mà buông tay ra…

Này, đã nói là dùng sắc đẹp để công kích là phạm quy mà QAQ

Tôi âm mưu muốn cướp lại hộp dây chuyền, nhưng dưới ánh mắt của Uslus tay tôi lại yên lặng rút lại, chỉ có thể dùng ánh mắt lên án anh: “Chí ít, chí ít cũng phải giữ lại cho em một cái…”

Uslus không để ý đến tôi, chỉ nhẹ nhàng gỡ sợi dây xích buộc vào hộp dây chuyền khỏi cổ tôi, sau đó dùng động tác thô bạo hoàn toàn trái ngược với những động tác dịu dàng trước đây để mở cái hộp nhỏ đáng thương của tôi ra, dưới ánh mắt đau xót của tôi, anh lấy món đồ bên trong ra không chút thương tiếc.

“Tóc?” Uslus cầm một sợi tóc đang tung bay lên, ánh mắt ghét bỏ nhìn tôi: “Đây là thứ quan trọng nhất của em?”

Tôi luống cuống tay chân nhặt lại hai sợi tóc rải rác trong nước biển, đây chính là đồ vật kỷ niệm rất quý giá mà Uslus để rơi trong phòng ngủ của tôi lần trước đó! Tôi phải lê lết trên sàn tìm một ngày mới nhặt hết được, vậy mà cứ thế lại không còn nữa…

Sao vẫn luôn cảm thấy sau khi giải quyết được Hoàng tử rồi thì nam thần càng lúc càng trở nên quỷ súc nhỉ?

“Chờ một chút, cọng tóc này… thật giống như là của tôi?” Ngay lúc tôi cảm thấy vô cùng đau đớn vì đã làm mất bảo vật của mình thì Uslus lại bồi thêm cho tôi một dao nữa không chút lưu tình.

Nam thần à không phải anh rất ghét bỏ sợi tóc kia sao? Vậy sao anh còn quan sát cẩn thận quá vậy! = 皿 =

Uslus quấn cái sợi tóc đen thui nhỏ dài kia lên ngón tay trắng xám của anh, nắm chặt không buông, vì thế tôi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bảo vật cuối cùng chứa đựng tất cả trái tim thiếu nữ này biến mất trong biển rộng sâu thẳm…

“Có lẽ phù thuỷ biển cũng có lúc nhìn nhầm…” Ung dung nhìn vẻ mặt dại ra của tôi, Uslus khẽ nhếch khoé miệng, vén mớ tóc rải rác trên quai hàm của tôi về phía sau tai.

Này, là có ý gì đây? Nam thần à anh nghe em giải thích này, anh không có nhìn nhầm đâu! Em không phải là tên biến thái thích thu gom tóc! Không phải tóc của ai em cũng đều lấy đi đeo lên cổ đâu!

“Được rồi, hiện tại chúng ta chính thức nói đến chuyện em cần phải trả giá thứ gì.” Một lần nữa Uslus lại đặt tay lên cằm tôi, tựa như bình thường chẳng có gì xảy ra cả, cứ thế trở về vấn đề ban đầu.

“Nhưng, thứ quan trọng nhất em đã đưa cho anh rồi mà…” Tôi lúng túng, cẩn thận ngửa đầu về phía sau, đề phòng nam thần lại tiếp tục đến gần khiến chỉ số IQ của tôi giảm xuống rồi lại làm ra chuyện mất mặt nào đó.

Chóp mũi của Uslus gần như đã dựa vào gò má của tôi, đôi mắt sâu thẳm kia cũng thẳng thắn đối diện với tôi, để bên trong tầm mắt của tôi chỉ còn lại một màu mực sâu thẳm, “Công chúa ngu xuẩn, thứ quan trọng nhất của em… Là thứ này…”

Âm cuối của Uslus tản ra từ giữa răng và môi tôi, tôi khiếp sợ nhìn khuôn mặt gần trong gan tấc của nam thần, phản ứng đầu tiên trong lòng không phải mừng rỡ mà là sợ hãi.
 
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào tôi không nhịn được nữa nên đã thả con dã thú trong lòng ra, mạnh mẽ đẩy ngã nam thần nhu nhược rồi?!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện