Con Rể

Chương 46


trước sau

Edit: MinnieKemi

Điểm tâm ở phủ sứ cũng không có gì thịnh soạn, dĩ nhiên cũng có khả năng là vì bị Ngự sử đánh úp bất ngờ, nên tự động giảm bớt khẩu phần ăn xuống, dù sao cũng rất thích hợp với đạo lý “Ngự sử tới chơi, không tro trấu cũng mời dưa muối”

Câu này bắt nguồn từ một năm thiên tai mất mùa nào đó, có một tên Ngự sử tới nhà một người đồng liêu ở trấn Phượng Tường ăn cơm, thấy nhà bạn mang thịt cá ra chiêu đãi, lập tức vỗ bàn, chỉ vào người bạn đó bảo: “Trông gương mặt béo tốt của ngươi kìa, nhìn vào thấy ngay chính là phường bóc lột lão bách tính, ta phải tố cáo ngươi” vân vân, thế là từ đó về sau, những bữa cơm mời Ngự sử đều chỉ toàn cơm và các thức rau dưa thông thường, thứ nhất là có ý trả thù, thứ hai cũng chính là vì tránh phiền phức.

Luyện Hội trên đường đi cũng chưa được ăn cái gì cho ra hồn, Vương Phu Nam nếu đã ra tay hào phóng thì cứ thế mà ăn thôi. Còn Anh Nương cũng không có kén ăn, tự bê chén của mình, tay cầm muỗng xúc liên tục.

Hai “cha con” chụm đầu ăn rất vui vẻ, lúc này thứ phó vào báo: “Hứa lang quân và phu nhân tới rồi ạ!”

Vương Phu Nam vốn đang hứng thú, nghe thấy vậy bỗng trượt tay đánh rơi cái chén.

Luyện Hội ngẩng đầu liếc nhìn hắn: “Huynh cố tình phí phạm thức ăn đấy à? Hay là bệnh rồi, tay run không kiềm được?” Nói rồi nhìn về phía cửa: “Sao Hứa Tắc lại ở đây? Huyện lệnh Cao Mật tự ý ra khỏi thành là trái luật đấy.”

Hắn vừa mới đặt câu hỏi, thì Hứa Tắc đã tới cửa. Nàng chắp tay, nói rõ nguyên do: “Hiện tại ta đã nhậm chức lục sự tham quân Nghi châu, đã không còn làm việc ở Cao Mật nữa, Luyện Ngự sử, đã lâu không gặp.”

Luyện Hội gật đầu, nói một câu chúc mừng đơn giản, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Do có khách ở đây, Thiên Anh vốn muốn tránh thì Vương Phu Nam đã lệnh cho thứ phó đưa điểm tâm của Hứa Tắc và Thiên Anh lên.

Thiên Anh theo Hứa Tắc ngồi đối diện với Vương Phu Nam và Luyện Hội, bên cạnh là Anh Nương tròn ủm, bé bé. Thiên Anh cẩn thận liếc nhìn cô bé mấy lần, thật tình cảm thấy cô bé trắng trẻo đáng yêu, nhưng ngại không phải con cháu nhà mình, nên chỉ dám nhìn một chút.

Nàng nhìn Anh Nương thêm mấy lần, lại nhìn về phía Luyện Hội ở đối diện, đột nhiên nhớ ra, đây không phải Luyện Ngự Sử mà Vương Phu Nam nói hay sao! Khi đó nàng còn lo lắng cuống cuồng sợ Luyện Ngự sử quấy rối Hứa Tắc!

Hừ, một người ghê gớm như Ngự sử đây, lại có một đứa con đáng yêu như vậy, quả thực làm tức chết người ta.

Anh Nương ăn tới nỗi làm bẩn cả vạt áo trước, và dính cả lên mặt. Thiên Anh nhìn thấy, định đưa tay qua lau giúp cô bé, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng không làm.

Toàn bộ sự quan tâm đều dồn hết vào Anh Nương, tự nhiên nàng không nhận thấy sắc mặt kì lạ của Vương Phu Nam phía đối diện.

Còn Hứa Tắc thì không thèm ngẩng đầu nhìn, nàng cũng không để ý lắm.

Vương Phu Nam cảm thấy quá tẻ nhạt, cũng cúi đầu húp từng muỗng cháo.

Luyện Hội nhanh chóng ăn xong bữa sáng, lúc này mới nhớ tới hắn: “Tối qua hình như huynh có gì nghĩ không thông hả? Uống say tới nỗi ngủ trong hành lang luôn, trông không giống tác phong của huynh chút nào.”

Trong lòng Vương Phu Nam trào lên căm phẫn: Tên Ngự sử này, ngươi nhất định phải hiếu kì như vậy sao? Ngươi câm miệng thì chết chắc?

Luyện Hội lấy khăn tay lau miệng: “Trên dưới trong phủ không có ai dám mạo phạm huynh, chẳng lẽ là bị cô nương nhà ai làm tan nát cõi lòng sao?” Hắn lải nhải càng lúc càng đáng ghét, Vương Phu Nam vội nhét vào miệng hắn một miếng bánh hấp, Hứa Tắc ngồi đối diện rốt cục cũng chịu ngẩng đầu bố thí cho hắn một ánh mắt.

Luyện Hội cảm thấy hai người này có gì đó kì lạ.

Hắn đang tính bới móc tìm hiểu một phen, thì Anh Nương lại học Vương Phu Nam bỗng nhiên làm rơi cái chén. Luyện Hội vội nghiêm mặt trách: “Con không ăn đàng hoàng được sao?”

Hắn rất dữ, Thiên Anh nhất thời không nhịn được bật thốt: “Cô bé mới còn nhỏ xíu, sao ngài có thể hung dữ với nó như thế?”

Luyện Hội hơi giật mình, Hứa Tắc và Vương Phu Nam cũng ngẩng người.

Hứa Tắc trộm kéo kéo áo Thiên Anh, nhưng Thiên Anh lại không hiểu, vội ôm lấy Anh Nương, rút chiếc khăn tay của mình ra lau mặt cho cô bé, miệng còn khẽ lẩm bẩm trách: “Quần áo cũng dơ đến vậy rồi mà còn không chịu thay, phụ thân của con đúng là hư quá.”

Thiên Anh cố lau sạch cho cô bé, người Anh Nương mềm mại giống như không xương dựa vào người nàng, gần như muốn vùi mình vào lòng Thiên Anh luôn.

“Con gái huynh có vẻ rất thích nó.” Vương Phu Nam nhanh nhảu đánh trống lảng sang chuyện khác, Luyện Hội quắc mắt nhìn hắn, trầm mặc không nói.

Hứa Tắc lại âm thầm kéo kéo Thiên Anh. Thiên Anh vẫn hoàn toàn không hiểu được tình hình, còn ôm Anh Nương đưa cho Hứa Tắc: “Tam lang, chàng coi con bé dễ thương không nè!”

Nàng cưỡng ép nhét Anh Nương cho Hứa Tắc ôm, Hứa Tắc chật vật nhận lấy, Luyện Hội phía đối diện đã đứng lên đưa hai tay qua: “Để cho ta.”

Anh Nương vừa thấy hắn, thì quay ngoắt đầu, ôm chặt lấy cổ Hứa Tắc. Hứa Tắc đời thuở nào từng ôm một đứa bé mềm mại bé xíu như vậy? Nhất thời cũng không dám lộn xộn.

“Anh Nương.” Luyện hội vỗ vỗ tay dỗ con bé, mặt mày dịu lại dụ dỗ.

Thiên Anh ngạc nhiên, vì lúc bé nàng cũng được gọi là Anh Nương. Vì thế bất giác nói: “Cũng giống tên của ta này.”

“Không hẳn.” Vương Phu Nam cùng Hứa Tắc trăm miệng một lời nói. Hứa Tắc bỗng ngậm chặt miệng, Vương Phu Nam thì nói tiếp: “Trên đời này nhiều chữ đồng âm với chữ Anh lắm.” Rồi hỏi Luyện Hội: “Con nhà huynh là chữ nào?”

“Là chữ Anh trong anh đào.” Luyện Hội tiếp tục nhẫn nại vỗ vỗ tay dỗ Anh Nương.

“Thấy chưa, không giống với tên của muội, muội là chữ Anh trong anh tuệ.”

“Không giống sao?”

“Không giống.” Ba người kia lại nói.

Thiên Anh cảm giác áp lực khắp nơi trước mặt, cũng không nổi giận, đứng lên nói: “Anh Nương có mang theo quần áo để thay không? Muội đi thay đồ cho con bé nhé.”

Ba người không am hiểu về chuyện chăm sóc trẻ con kia nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, Luyện Hội nói: “Vậy làm phiền tham quân phu nhân.” Nói xong đưa quần áo và vật dụng khác lại cho nàng.

Đợi Thiên Anh dẫn Anh Nương đi rồi, ba ‘nam nhân’ còn lại rốt cục cũng có thể nói vào chuyện chính sự.

Hứa Tắc hỏi: “Sao Luyện Ngự sử lại tới Thái Ninh?”

“Binh biến ở Thanh châu, Diêu giám sát lại bị giết. Ta tới để giải quyết hậu quả, nhân tiện qua đây tìm hiểu tình hình một chút.” Luyện Hội nói rồi tự rót cho mình một chung nước ấm: “Năm ngoái mới vừa xảy ra nạn châu chấu, năm nay lại cắt giảm binh lính, vốn là để cắt giảm chi phí cho quân đội, nhưng ngược lại còn làm nổi lên bạo động.” Ngưng một lát hắn mới tiếp tục: “Tình hình cắt giảm binh ngạch ở Thái Ninh thế nào?”

Vương Phu Nam tóm tắt: “Hàng năm, cứ mỗi một trăm quan viên thì giảm sáu người, với tốc độ này thì tạm thời còn có thể chấp nhận được, hiện tại cũng chưa có xung đột gì.”

Hắn nói rồi nhìn về phía Hứa Tắc: “Việc cắt giảm, huynh phải thỉnh giáo vị Hứa tham quân này, nội trong một năm, quan kiện binh Cao Mật từ bốn ngàn giảm xuống còn năm trăm, đầu đuôi hết sức ổn thỏa.”

Luyện Hội dĩ nhiên cũng từng nghe nói, về vấn đề này cũng rất hiếu kì: “Thật ra ta cũng rất muốn được thỉnh giáo vài điều.”

“Thật không dám.”
Hứa Tắc nói: “Tình hình ở Cao Mật lúc đó đặc biệt, lại có Chu tướng quân giúp đỡ, cộng thêm một chút vận may. Nhưng chuyện cắt giảm binh lính này, chỗ ta cũng phải đợi vài năm nữa, ta lại nói một chút về suy nghĩ của mình thôi.”

“Mời tự nhiên.”

“Nhiều năm qua đất đai bị sát nhập nghiêm trọng, người nghèo khổ không có đất canh tác, muốn nuôi sống gia đình chỉ còn cách bán sức lao động, nên gia nhập chức nghiệp binh của các phiên phủ. Việc cắt giảm binh lính cũng sẽ chặt đứt con đường sinh cơ này, họ không biết làm gì khác thì sẽ hóa liều. Cho nên mấu chốt của việc cắt giảm, đó chính là có thể mở ra một lối đi khác cho họ hay không. Nếu có thể, tự nhiên khả năng binh biến cũng sẽ không còn.”

“Con đường này phải đi như thế nào?”

“Hoặc nông, hoặc công.” Hứa Tắc lại nói: “Thứ nhất, đất công giải, đất của nhà nước, đất của dịch trạm, đất nằm trong diện quản lý…đều có dư, có thể trích phần dư này cho sản xuất, nhưng quyền sở hữu vẫn thuộc vầ nhà nước, không được chuyển nhượng, cứ như vậy, vừa có ruộng đất cày cấy vừa có thể tránh việc bị thôn tính, đó là một cách. Thứ hai, công sự của châu huyện vẫn rất cần nhân lực, công sự rất tốn thời gian và tiền bạc, thậm chí phải kéo dài đến mấy năm, vừa tránh khỏi thu thuế vừa cấp cho họ tư liệu sinh hoạt.”

Luyện Hội nghe nàng nói, trong lòng cũng nắm được đại khái. Nàng tuy có nhiều cách nghĩ mới, nhưng đa số đều có thể đoán được, việc khó khăn chính là cụ thể nó để phổ biến và áp dụng.

Hắn ngước mắt nhìn Hứa Tắc: “Lấy Nghi châu làm ví dụ, đất công giải cấp cho bách tính thuê ngoài, đất này vốn là một nguồi thu nhập của châu phủ, chắp tay tặng cho người, vậy thu nhập của châu phủ tất nhiên sẽ giảm thiểu, vậy phải làm sao? Ngoài ra, công sự của địa phương, tất nhiên đều là những khoản chi lớn, lấy tiền từ đâu để dùng?”

“Trích ba phần trong hai lần thu thuế, hai lần thuế này xung vào tư khố quân đội của châu huyện, ngoại trừ các khoản tiền dự tính thì số tiền cần phải chi khác bao gồm bổng lộc quan lại, tiền quần áo ăn uống của quân đội, chi phí cho ngựa chiến, tiền tu sửa binh khí, tiền nhà khách dịch trạm. Trong đó, tiền chi cho quân đội là nặng nhất, chiếm hai trong ba phần thuế thu từ địa phương, nếu mỗi năm cắt giảm tám phần trăm binh lính…”

Vương Phu Nam bỗng nhiên ngắt lời nàng: “Ta nói mỗi năm cắt tám phần trăm lúc nào?”

“Tám phần trăm không phải là không được.”

“Giảm sáu phần là giới hạn của ta, vì thế đệ không cần phải tính giùm ta.”

Luyện Hội mím môi nói: “Ta không quan tâm hai người các ngươi có bất đồng gì, mời Hứa tham quân tiếp tục.”

Hứa Tắc vẫn giữ thái độ bình tĩnh ôn hòa, không gấp gáp nói: “Ta nói là cấp đất, không phải chắp tay dâng tặng cho họ, đất công giải, đất quân đội…là cấp cho bách tính thuê cày ruộng, hiện tại sẽ chia một phần cho chức nghiệp binh xuất ngũ, vẫn phải thu thuế, tính chất cũng không khác nhau là bao, thu nhập vẫn không giảm nhiều. Vả lại thu nhập của châu phủ ngoài hai khoản thuế này còn có thuế thu từ các khu chợ vùng biên giới và tiền lợi tức từ công giải…, biện pháp có rất nhiều, ví dụ như việc buôn bán với vùng khác ở xa do quan phủ chủ trương…” Nàng nói rồi nhân tiện lấy địa đồ từ trong tay áo ra, khiến hai người Vương Luyện đều ngạc nhiên.

Hứa Tắc trải bản đồ ra, ngón tay lướt lên một đường sông: “Phía tây nam Sông Nghi gần với kênh đào, sau khi khơi thông sẽ nối thẳng tới Giang Hoài, Nghi châu là vùng có của cải đầu đủ càng có thể nhanh chóng tiến vào Giang Hoài thực hiện trao đổi buôn bán, vật chất ở Giang Hoài cũng vì thế mà sẽ ngược dòng đến chỗ của ta. Giang Hoài trung chuyển dựa vào kênh đào, nếu sử dụng con đường này, sẽ dễ dàng nắm được tuyến đường thông thương huyết mạch của quốc gia.”

“Công sự mà cậu muốn nói chính là cái này?” Luyện Hội cho rằng mọi chuyện đã trở nên thật thú vị, không khỏi chống má trầm ngâm: “Khó trách ngươi phải hao hết tâm tư thúc đẩy chuyện cắt giảm binh lính, lấy tiền chi cho các tướng lĩnh quân đội chi lại cho nhân lực làm công sự, đồng thời cũng cho chức nghiệp binh xuất ngũ có việc làm, không tới mức đói khổ, ví như công sự này có ngày hoàn thành…” Mắt hắn dần giãn to: “Về lâu dài quả thật đem lại lợi ích to lớn.”

Vương Phu Nam ngồi bên cạnh nghe tới tận bây giờ, đã hoàn toàn hiểu được tâm tư của Hứa Tắc.

Nàng nên sinh vào lúc thời thế thịnh vượng, có khi là cơ hội cho nàng phát huy, nhưng oái oăm thay, nàng lại sinh vào thời này.

Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, chỉ tay lên bản đồ: “Đệ muốn cắt giảm binh lính trên diện rộng vì muốn tăng thu giảm chi, tạo phúc cho bách tính, có điều…” Lúc này, ngón tay vẽ một đường, khoanh lại cả vùng Hà Bắc: “Trước mắt các phương trấn đang khống chế lẫn nhau, nếu ta tùy ý cắt giảm binh lực, không biết sẽ có hậu quả gì?”

Hắn ngước nhìn Hứa Tắc: “Đừng nghĩ rằng hiện nay thái bình, các phương trấn không thể thôn tính nhau, Hà Bắc sẽ xuôi nam trực tiếp nuốt chửng chúng ta.”

“Cho nên ta mới nói là tám phần trăm! Dùng binh ngăn chặn hỗn loạn chứ không phải dùng trong chiến tranh, việc giảm tám phần trăm này cũng sẽ không ảnh hưởng tới cục diện!” Nhiệt huyết đang dâng cao Hứa Tắc phản bác cũng không kém phần khí thế.

“Không cần đem Đạo Đức kinh ra giảng cho ta.” Vương Phu Nam hoàn toàn không có ý nhượng bộ.

“Ta nể tình đệ là em rể nên mới nói như vậy, hôm nay ta nhắc nhở đệ, không chỉ có binh lính của ta, đệ không thể động vào, ngay cả trấn binh của châu phủ Nghi châu, đệ cũng không thể động vào. Muốn khơi thông vận chuyển đường thủy Giang Hoài, thì nên nghĩ cách khác đi.”

Luyện Hội hít vào một hơi, nhắm hai mắt lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện