Edit: Hikari2088Luyện Hội mở mắt ra, nhìn hai người đang giằng co, lạnh lùng mở miệng:“ Hai người dựa gần như vậy làm cái gì? Đều là họ hàng với nhau, chẳng lẽ còn có ham mê đồng tính sao? Chuyện này mà cũng có thể cãi vã, hai vị có thù riêng hả?”
Hứa Tắc liền lùi lại phía sau, Vương Phu Nam cũng lập tức ngồi thẳng, cả hai không thèm nói nữa.
“Chuyện Anh Nương là sao vậy?” Vương Phu Nam ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề.
“Nhặt được.” Luyện Hội thờ ơ trả lời, nhưng rõ ràng không vui chút nào: “Thanh châu đang gặp nạn đói, trên đường có một bà lão giữ chặt lấy ta, giao đứa nhỏ này cho ta, ta còn chưa kịp phản ứng thì bà ấy đã ngã xuống đất chết.”
Y ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Ba người đều hiểu rõ nạn đói khủng khiếp ra sao. Nếu lúc đó mặc kệ đứa bé, thì nó sẽ trở thành thức ăn cho kẻ khác. Đứa bé yếu ớt bơ vơ trong mắt người bị đói đến đánh mất lý trí, chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng cứu sống một người thì vẫn còn vô số tánh mạng chết trên đường.
“Nạn đói ở Thanh châu nghiêm trọng đến vậy sao?” Vương Phu Nam hỏi.
“Khi năm đạo binh mã tiếp cận Thanh châu thì nơi đó đã thảm hại kinh khủng. Nạn châu chấu năm ngoái càng làm nguyên khí bị tổn thương nặng nề. Kho lúa nhà nước chỉ phân phối lương thực được trong ba tháng nên người dân bỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại người già, trẻ em và phụ nữ, muốn khôi phục cũng rất khó.” Luyện Hội nói xong nhìn về phía ngoài cửa, một con chim di trú đậu trên cánh cửa, cúi đầu không biết đang tìm cái gì. Rồi hắn rồi nói tiếp: “Triều đình đánh dẹp Tri Thanh là vì dân chúng thật sao? Nếu là vì dân chúng thì sao bây giờ lại biến thành như vậy?”
Ba người đồng thời trầm mặc.
Đúng lúc này, Thiên Anh ôm Anh Nương trở về khiến trong phòng khách thêm vài phần sức sống. Anh Nương ngồi trên nệm mềm, nhưng không chịu ngồi yên mà quay đầu níu áo choàng của Hứa Tắc.
Hứa Tắc để mặc Anh Nương nắm một lúc, chợt đứng dậy thuận tiện ôm cô bé vào lòng. Nụ cười hồn nhiên nở rộ trên gương mặt sạch sẽ của đứa bé, nó không hiểu thiên tai là gì, cũng không hiểu được thế giới của người lớn, lại càng không biết mình đang ở thời kỳ nào.
Chờ sau này cô bé lớn lên thì thế giới này sẽ có chuyển biến tốt chăng?
Hứa Tắc đón ánh mặt trời mát lạnh đang chiếu vào phòng, nàng nâng Anh Nương lên, trong lòng lại có thêm sức lực. Cho dù con đường trước mắt khó đi, nhưng vì thế giới tương lai của hậu bối, không thể không cố gắng làm được điều gì đó cho chúng.
Nàng hít sâu một hơi, xoay người giao đứa nhỏ cho Luyện Hội. Luyện Hội bèn ôm Anh Nương nhưng cô bé lại không để ý tới hắn, chỉ mãi cười với Thiên Anh. Thiên Anh thích thú ngắm đứa nhóc, ánh mắt nhìn về phía Luyện Hội và Anh Nương tràn đầy hâm mộ.
Hứa Tắc nhìn thấy hết vẻ mặt Thiên Anh, hỏi: “Thiên Anh, nàng muốn về dịch trạm không?”
Thiên Anh không muốn quay trở lại dịch trạm lạnh tanh, cũng không có ai để nói chuyện, do dự đứng lên, Vương Phu Nam lập tức mở lời giữ khách: “Còn đến dịch trạm làm gì, ở lại đây đi.”
Thiên Anh có chút cảm kích, trong nháy mắt không đi nữa. Nên giải quyết vấn đề phòng ở trước, Hứa Tắc cũng không muốn Thiên Anh chịu khổ theo mình, liền gật đầu: “Sai người mang hành lý ở dịch trạm về đây.” Dứt lời, nàng chào tạm biệt Vương Phu Nam và Luyện Hội: “Ta đến Châu giải trước, hẹn gặp lại.”
(Giải: công đường – nơi làm việc của quan lại thời xưa)
Gió thổi vào hành lang, Hứa Tắc giữ chặt khăn vấn đầu, nhớ tới vẻ mặt hâm mộ của Thiên Anh khi nhìn Luyện Hội và Anh Nương. Đối với các cô gái khác, nếu lấy chồng thì đến độ tuổi xấp xỉ Thiên Anh, hẳn đã có con cái vây quanh rồi. Thiên Anh là người có lòng dạ mềm yếu, lại càng đặc biệt yêu thích trẻ con, nhìn biểu hiện của Thiên Anh đối với Anh Nương là biết tỷ ấy rất muốn có một đứa con.
Lúc trước chấp nhận cuộc hôn nhân này thì đã chuẩn bị phải hy sinh thứ gì đó rồi.
Không có con, có lẽ sẽ là tiếc nuối của Thiên Anh chăng?
Hứa Tắc thở dài đi trước, Thiên Anh được cho phép mang Anh Nương về phía sau viện để chăm sóc. Bởi vậy trong phòng khách chỉ còn Vương Phu Nam và Luyện Hội. Luyện Hội nói: “Theo như lời Hứa tham quân, thật sự giảm tám phần trăm như vậy không có vấn đề gì sao? Ta cho rằng kế hoạch của hắn có tính khả thi đó.”
“Hứa Tắc đã sớm có suy nghĩ này rồi, cũng dự tính từ lâu. Việc có giảm được như vậy không thì chưa biết, nhưng làm rầm rộ thường sẽ dễ bị mắng chửi bêu danh, chuyện này đối với đệ ấy cũng không có lợi.”
“Lo lắng không thể hoàn thành trong nhiệm kỳ này sao?”
“Hứa Tắc ở Nghi châu không lâu, mà hiện giờ chỉ tạm thay thế công việc của châu phủ thôi.” Vương Phu Nam thành thật nói lý do.
“Nhưng người có năng lực và tầm nhìn xa hơn quan châu huyện đã không còn nhiều lắm.” Luyện Hội cảm thấy có chút đáng tiếc.
Quan địa phương đều có nhiệm kỳ, trong nhiệm kỳ đó thì không thể làm chuyện gì bất lợi với mình. Cho nên quan địa phương cơ bản đều dùng kế sách là có thể làm bao nhiêu việc thì làm bấy nhiêu trong nhiệm kỳ ấy. Hết nhiệm kỳ liền phủi mông chạy lấy người, nhất quyết sẽ không quan tâm đến những công việc còn lại sau khi rời chức. Thế nên mọi người đều có ánh mắt thiển cận và lười biếng sợ phiền phức. Rất hiếm quan châu huyện sẽ yêu mến bách tính của mình, đa phần bọn họ chỉ quan tâm đến lợi ích bản thân thôi.
Hứa Tắc vốn có thể phát huy khả năng hơn nữa, nhưng lại không gặp được thời điểm tốt.
“Nếu ‘hắn’ có bản lĩnh thì cho dù ta không hỗ trợ, ‘hắn’ vẫn có thể vượt qua được.” Vương Phu Nam nói xong liền đứng dậy.
Trên thực tế hắn rất muốn che gió che mưa cho Hứa Tắc, nhưng nàng không phải cây nấm nhỏ chỉ có thể dựa vào rễ cây là hắn. Người lùn cũng có thể cao lên mà? Khi thấy nàng mặc quan phục màu đỏ đứng cạnh hắn, hắn lại mơ hồ chờ mong đến ngày nàng sẽ được mặc quan phục màu tím.
–*–*–*–*–
Bên trong công giải Nghi châu hoàn toàn yên tĩnh, vài ba lại tá ra vào, các tào tham quân chơi cờ trong công phòng, một loạt hoa cúc nở rộ sặc sỡ bên cạnh cửa sổ. Tư hộ tham quân vừa ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ thì thấy Hứa Tắc đang đi đến, hắn vội vàng ném cờ, nói với đồng liêu: “Tới rồi tới rồi!”
Tư hộ tham quân: nói chung là quan sai vặt trong các chuyện như hộ tịch, thuế má, kho lương thực (cao nhất là thất phẩm)
Ba vị tham quân kia nghe vậy liền chạy nhanh đến sau bàn của mình rồi ngồi xuống. Vì thế khi Hứa Tắc vào cửa thì nhìn thấy Tư hộ tham quân đang cúi đầu sắp xếp sổ sách bừa bộn trên bàn, còn những người khác cũng giả vờ làm việc nghiêm túc.
Nàng nói với tư hộ tham quân:“Mời Chử tham quân đi theo ta.”
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy Chử tham quân ôm sổ sách đi theo Hứa Tắc vào công phòng phía đông,
đoán không ra vị lục sự tham quân mới này rốt cuộc muốn gì.
Chử tham quân không chỉ đảm nhiệm chức tư hộ tham quân, còn kiêm nhiệm chức tư thương tòng quân. Quản lý theo thứ tự là hộ tịch, kế toán, đường sá, gia súc, công giải, đo lường, nhà bếp, thương khố, tô thuế và các hiệu buôn. Công việc cực kỳ phức tạp, trong tay lại nắm mạch tài chính của châu huyện, có thể nói đây là chức vị rất quan trọng.
(Tư thương tòng quân: quản lý kho)
Hứa Tắc kêu hắn đến với mục đích vô cùng rõ ràng.“Đề mục lục tào” là chức trách của nàng, cho nên phải thực hiện thật tốt.
Nàng mời Chử tham quân ngồi xuống, cầm sổ kế toán do hắn mang đến, cúi đầu lật giấy, vô tình liếc Chử tham quân thì thấy thần sắc bất an của hắn. Do đó nàng đứng dậy, rót một chén trà nóng, đưa đến trước mặt hắn rồi quay lại tiếp tục xem sổ sách.
Chử tham quân có chút lo lắng cầm chén trà. Bởi vì Hứa Tắc vẫn cúi đầu xem xét nên không nói một lời, quả thực là giày vò hắn.
Hứa Tắc lề mề đến giờ cơm mới thả Chử tham quân đi ăn cơm. Chử tham quân xoay mình thở một hơi, không ngờ vừa mới cơm nước xong thì Hứa Tắc lại gọi hắn tới, nói muốn xem sổ ghi chép kho quân đội.
Chử tham quân kêu rên trong lòng, đành phải kêu phụ tá mang sổ đến.
Vì vậy hắn phải ở trong công phòng với Hứa Tắc hết một buổi chiều, mà Hứa Tắc chỉ nhìn không nói, hắn không đoán được rốt cuộc nàng đã nhìn ra cái gì.
Đến khi hoàng hôn, rốt cuộc Hứa Tắc mới ngẩng đầu, sắc mặt thản nhiên nói:
“Không còn sớm nữa, Chử tham quân có thể về rồi.”
Mặc dù hôm nay Chử tham quân chưa làm gì cả nhưng trong lòng cực kỳ mệt mỏi. Hắn khom lưng đáp “Vâng”, thẫn thờ ỉu xìu đi ra ngoài.
Hứa Tắc thắp đèn, khép lại sổ sách.
Chử tham quân có quỷ, các khoản mục trong sổ cũng có quỷ, nhưng nàng không có ý định tóm hắn.
Nàng đang muốn đến công giải tìm chút thức ăn lấp bụng thì lại tá lại gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Lại tá đẩy cửa ra, vái chào nói: “Diệp ngũ lang gửi bái thiếp đến.”
“Diệp ngũ lang?”
Lại tá đưa bái thiếp qua, gật đầu nói: “Là một đại phú hào, Diệp Tử Trinh ở Nghi châu! Hắn đang muốn lấy lòng tham quân! Xe ngựa đang chờ bên ngoài phủ, muốn mời tham quân qua đó!”
“Nếu ta không đi thì sao?”
“Không đi…… Chỉ sợ không tốt lắm.” Lại tá nói,“Diệp ngũ lang là nhà giàu hay đóng thuế, xưa nay có mối quan hệ chặt chẽ với châu phủ, nếu như chậm trễ ……”
Mặc dù Hứa Tắc không mâu thuẫn xung đột với phú thương ở nơi này, nhưng cũng không chủ động qua lại với bọn họ. Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi ích mà đến, trong đó quyền lợi giữa quan lại và thương gia đều nhập nhằng, tốt nhất không nên tùy tiện gặp mặt.
“Tìm lý do thay ta từ chối đi.” Hứa Tắc kiên định.
Lại tá rõ ràng là thu lợi của người ta nên rất khó xử:“Nhưng……”
Hứa Tắc ngẩng đầu, lại tá đang nhíu mày không biết nên tiến hay lùi, đã có một người bước vào công phòng.
Khuôn mặt người nọ mang ý cười, ngũ quan tuấn lãng không bị lu mờ trong không gian ảm đạm, vải vóc tinh tế và đường cắt may sắc sảo càng tôn lên thân hình cao ngất thon dài, làm cho vẻ ngoài của y tựa như trích tiên.
Hứa Tắc lấy tay đè chặt sổ sách, ngồi nghiêm chỉnh, hoàn toàn không có ý muốn đứng lên.
Lại tá rất thức thời chạy mất dép, bên trong chỉ còn lại Diệp Tử Trinh và Hứa Tắc.
“Đã lâu không gặp, Tam lang.” Tiếng nói nhàn nhạt vang lên, Hứa Tắc lại hoàn toàn không có tâm tình gặp người quen cũ.
Nàng không quan tâm vì sao đối phương đổi tên và tại sao lại xuất hiện ở Nghi châu.
Diệp Tử Trinh đến trước bàn của nàng, chống một tay lên bàn, tay kia suồng sã đè đầu nàng, giọng nói mang theo ý cười: “Tóc sắp bạc trắng hết rồi nè, ngươi thật là vất vả.”
“Bỏ tay ra.” Hứa Tắc nâng mắt cảnh cáo.
Đối phương lại cười vui vẻ:“Không đói bụng à? Mời ngươi ăn cơm vì sao lại không đi? Ôn chuyện một chút không được sao?”
“Không cần phải mời ta ăn cơm, ta biết ngươi vì lợi mà đến, có chuyện gì mời nói thẳng.”
“Trực tiếp như vậy không tốt lắm đâu? Vẫn nên vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Hứa Tắc cười nhạt một tiếng.
–*–*–*–*–
Xe ngựa của Diệp Tử Trinh rời khỏi châu phủ chưa được bao lâu, Vương Phu Nam lại vừa đi ngang cửa công giải.
Hắn ghìm dây cương hỏi lại tá:“Hứa tham quân đâu?”
Lại tá thấy hắn mặc áo bào tím, vội thành thật khai báo:“Hứa tham quân đi cùng Diệp ngũ lang ra ngoài …… Xe ngựa vừa mới đi, chắc hẳn là đến dự tiệc ở nhà Diệp lang rồi.”
“Diệp Tử Trinh?” Có thể nói mọi người đều biết cái tên này ở Nghi châu. Nhắc đến y, mọi người không phải căm giận ghen tị thì cũng là vẻ mặt hâm mộ, chỉ riêng Vương Phu Nam bày ra sắc mặt chán ghét, xoay đầu ngựa thầm mắng một câu: “Tên đồng tính chết bầm dám kêu Từ Gia đi ăn cơm!”
Hắn cưỡi ngựa tiến về hướng Diệp gia, vừa mới qua chỗ rẽ, chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đi tới cuối đường.
Tiếng ngựa hí vang lên, Hứa Tắc xoay người nhìn thoáng qua.
Vương Phu Nam buồn bực cưỡi ngựa tới, hỏi: “Không phải nàng đi với tên chết tiệt đồng……” Hắn kịp thời sửa lời:“Tiệc rượu của Diệp Tử Trinh sao?”
“Ta không ăn cơm với kẻ đồng tính.” Hứa Tắc ngẩng đầu hỏi hắn,“Có điều vì sao đại soái lại biết y là đồng tính? Y giấu giếm rất khá mà.”
–*–*–*–*–*–*–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vương Phu Nam: Không nên hỏi vì sao ta lại biết! Có tiền là vô tư nhá!