Edit: MinnieKemiBan đêm mùa đông trời lạnh và khô, ngọn đèn ngoài cổng không ngừng chớp nháy. Người gác cửa trốn trong căn phòng nhỏ lén lút uống rượu, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa đột ngột dừng bên ngoài còn tưởng có vị khách nào tới, vội vàng thò đầu ra xem nhưng lại chứng kiến cảnh tượng khiến hắn giật thót.
Một quan nhân cao lớn đang ôm một quan nhân nhỏ người, dính sát vào nhau thế kia cơ mà! Đáng sợ đáng sợ…nhìn kĩ hơn, ô kìa, vị quan nhân nhỏ người kia chẳng phải là Hứa thị lang mới vào phủ trước đó hay sao? Thì ra tin đồn là thật!
Hắn để hé cửa, định gọi đồng bạn cùng ra xem nhưng vừa quay lại thì thấy tầm mắt Vương Phu Nam đang nhìn về phía này, tức thì làm hắn sợ đến đóng chặt cửa luôn: “Sợ chết mất!” Đồng bạn hắn vội hỏi: “Ngươi sao vậy?”, người hẩu trả lời: “Ta vừa nhìn thấy một con quỷ rất hung ác!” Đồng bạn hắn rùng mình một cái, chớp mắt chén rượu trong tay đã bị người ta lấy mất: “Đưa ta uống cho đỡ sợ nào!”
Hứa Tắc đã ngừng khóc, nhưng Vương Phu Nam vẫn có thể cảm nhận được cơ thể gầy yếu của nàng đang run rẩy. Hắn đoán có lẽ hôm nay sẽ không tầm thường như mọi ngày, nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ tới Hứa Tắc sẽ khóc. Lần không kìm chế nổi trước hình như là năm xảy ra nạn châu chấu, cách mấy năm rồi. Khi phải đối mặt với nhân mạng và sự bất lực, mệt mỏi của chính mình, nàng cũng như vậy.
Đừng hỏi gì cả, đợi một chút sẽ tốt hơn thôi.
Vương Phu Nam hiểu được nhu cầu của nàng, vì vậy mặc cho nàng cứ đứng khóc chán, lòng bàn tay vững vàng, mạnh mẽ vỗ về sau lưng nàng cho đến khi nàng trở lại bình thường, cơ thể không còn run rẩy nữa, không còn thút thít nữa hắn mới buông nàng ra.
Hứa Tắc nắm chặt tay hắn, giọng khàn và nhỏ: “Cám ơn.”
Nước mắt dính đầy trước ngực áo choàng của hắn, còn trên mặt nàng lại khô ráo sạch sẽ, ừm, câu cảm ơn này hắn cũng yên tâm thoải mái mà nhận. Vương Phu nam để mặc cho nàng nắm lấy tay của mình, hắn cảm thấy cứ như thế này thì có đứng mãi cũng không sao. Hứa Tắc lại ngước lên nói: “Ta rất muốn đứng đây với huynh, nhưng bây giờ ta phải đi tìm Diệp Tử Trinh, về công về tư ta đều sợ anh ta xảy ra chuyện.”
Tay nàng nắm rất chặt, cuối cùng không kiềm được lại giang hai tay ra ôm siết lấy hắn, giống như muốn mượn một ít năng lượng từ hắn.
“Bây giờ cổng phường đều đã đóng rồi, chắc anh ta vẫn còn ở gần đây.”
“Không.” Hứa Tắc nhìn về hướng chiếc xe ngựa bị tháo dây chỏng chơ ở phía đối diện, “Anh ta biết cưỡi ngựa, trong tay lại có giấy thông hành của ta cho, cổng phường không ngăn nổi anh ta.”
“Đệ về Vụ Bản phường tìm đi, ta đi tới nhà khách của thương nhân xem thử.” Vương Phu Nam nhanh chóng sắp xếp, “Đệ cưỡi ngựa của ta mà về, ta qua Võ Hầu Phô mượn thớt ngựa là được.” Nói xong khẽ huýt sáo, con ngựa kia liền đi tới trước mặt Hứa Tắc.
Đã nhiều năm Hứa Tắc chưa thấy lại con ngựa trắng này, hình như nó cũng không có già, con ngươi màu hổ phách đong đầy chuyện xưa. Lúc này không kịp nhớ thương quá nhiều, nàng khoác áo choàng, nhanh nhẹn phóng lên mình ngựa, nhận lấy cây roi Vương Phu Nam đưa cho, kẹp bụng ngựa rồi tăng tốc đi xa.
Gió thổi phồng áo khoác, phấp phới, nàng lao đi trong yên lặng, đôi mắt sâu hút cong cong, giống như hùng ưng giang cánh. Bụi đất bay lên rồi rơi xuống, tiếng vó ngựa xa dần, bóng người cũng ngày càng nhỏ, lòng Vương Phu Nam lại dâng lên niềm xúc động, nàng còn giống Vệ Chinh hơn cả hắn, cô độc dũng cảm và chính nghĩa, không dễ dàng tỏ ra yếu kém, con người ấy dường như không sợ bất cứ thứ gì.
Nếu nàng muốn bay, hắn nhất định không ngăn cản.
——*——*——*——*——
Hứa Tắc gần như đã lật tung cả Vụ Bản phường lên, thậm chí nàng còn đến Quốc Tử Giám, đạo quán đều hỏi thăm qua nhưng vẫn không biết được tung tích của Diệp Tử Trinh. Còn Vương Phu Nam thì dẫn người tới Trường Hưng phường quanh Lý phủ tìm kiếm một lượt, sau đó đến hỏi người ở nhà khách tại Bình Khang phường, nhưng vẫn không thấy tăm hơi Diệp Tử Trinh đâu.
Hứa Tắc tìm đến đau cả đầu, mạch máu hai bên thái dương đập thình thịch. Diệp Tử Trinh đột nhiên bỏ chạy ra ngoài khi nàng và Lý quốc lão đang tranh cãi xem tính mạng và danh dự cái nào nhẹ cái nào nặng, nàng rất lo lắng hắn sẽ nghĩ quẩn.
Chỉ cần hắn trở về Lý gia và giống như trở lại thành thiếu niên mắc sai lầm năm đó. Kiểu người như vậy sẽ trong lúc xúc động nhất thời rồi làm ra chuyện gì điên rồ không đây? Hứa Tắc hít sâu một hơi, để không khí lạnh tràn vào buồng phổi làm mình bình tĩnh, nàng bỗng thả lỏng hàng chân mày, phóng ngựa chạy về hướng đông nam thành Trường An, nơi Khúc giang đi qua.
Đúng rồi, Khúc giang. Nhiều năm trước anh ta cũng từng nói lẫy như vậy. Nếu có một ngày nhất định phải chết, anh ta sẽ chết ở Khúc giang, cùng lắm là làm bạn với ao bùn, sang năm nuôi hoa sen nở rộ, lúc đó sẽ không còn ai nhớ tới anh ta nữa.
Ngựa không dừng vó chạy thẳng tới Khúc giang, lồng ngực nàng cũng sắp không chịu nổi, giống như đã hít đầy mảnh băng nhọn, hít thở thôi cũng cảm thấy đau. Nàng tung người xuống ngựa, nhờ ánh trăng tìm khắp xung quanh, cuối cùng nhìn thấy bên cạnh một gốc liễu nghiêng nghiêng thớt ngựa bị Diệp Tử Trinh lấy đi.
Con ngựa kia rõ ràng cực kì bình tĩnh, tắm dưới ánh trăng sáng, điệu bộ vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn không để tâm người cưỡi nó tới đây đã đi đường nào. Hứa Tắc đã chắc chắn anh ta ở đây, nhưng chưa thể yên tâm được trái lại điều đó càng làm nàng lo lắng hơn. Không được từ bỏ…không được giống mẫu thân nàng vì cái danh dự chết tiệt kia mà dễ dàng vứt bỏ chính mình.
Nàng tìm kiếm dọc bờ phía nam, từ cả hai phía, trước sau, không bỏ qua chỗ nào. Cành liễu khô lắc lư, ánh trăng chiếu qua nhánh cây xen kẽ loang lỗ, nàng dừng lại nghỉ chân một chốc, thì nhìn thấy một đôi giày đen đặt trên bờ, trơ trọi giống như một linh hồn không còn chỗ nào để đi.
Lúc này cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Hứa Tắc, nàng tiến lên nhìn xuống nhưng nào có bóng người? Mặt nước phẳng lặng, ngay cả một gợn sóng cũng không có…
Diệp Tử Trinh…
Tim Hứa Tắc đập thình thịch, nàng quỳ xuống hướng ra ngoài gọi to: “Diệp Tử Trinh, ngươi không được làm bậy! Ra đây mau lên!”
Càng kêu càng cuống, bốn phía xung quanh chỉ nghe thấy âm thanh của mình, một chút động tĩnh dưới nước cũng không thấy.
Có người đột nhiên vỗ sau lưng nàng, thần kinh đang căng thẳng khiến Hứa Tắc sợ đến suýt chút nữa là té ngã. Nàng vội vàng đứng dậy quay lại, thì thấy Diệp Tử Trinh toàn thân ướt sũng đang đứng trước mặt mình. Không biết là do sợ hãi quá độ hay là mừng rỡ mà suýt chút nữa nước mắt nàng đã chảy ra, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không thể lên tiếng.
Nàng cảm thấy buồng phổi đông lạnh tới sắp vỡ cả ra, cố gắng muốn giữ lấy
trái tim đang nhảy lung tung như phát điên, nhưng Diệp Tử Trinh còn mếu máo trước cả nàng: “Hu hu hu, ngươi vẫn còn nhớ lời ta nói nhảm lúc trước nữa đấy à, còn biết tới tận đây tìm ta…Gia gia, tại sao ngươi phải tốt với ta như vậy…”
“Ta không có tốt với huynh.” Hứa Tắc thấy anh ta vừa khóc vừa run, liền im lặng cởi áo choàng trên người xuống, bước cà nhắc tới khoác lên cho anh ta.
Diệp Tử Trinh càng khóc to hơn. Anh ta vừa khóc vừa nói: “Ta đã tính xong hết rồi, nhưng mà lúc nhảy xuống mới phát hiện mùa đông nước không sâu, ngay cả nước Khúc giang cũng ăn hiếp ta…”
Hứa Tắc móc ra một cái khăn đưa anh ta.
Ấm ức cả ngày, lúc này Diệp Tử Trinh cực kỳ đáng thương, nhưng anh ta lại cảm thấy tấm áo khoác trên người mang cho mình thêm nhiệt độ và sức mạnh, vì vậy mới ngừng khóc nhìn Hứa Tắc: “Chuyện của ta còn chưa làm xong, cho nên vẫn chưa tới lúc chết. Chuyện đã hứa ta sẽ không quên đâu.”
“Ngu ngốc.” Hứa Tắc nhìn bộ dạng anh ta lúc này, rất muốn đánh cho anh ta tỉnh.
Anh ta tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Ngươi có thể ôm ta không?”
“Không thể.”
Anh ta tiếp tục tỏ ra đáng thương: “Vậy ngươi có thể nắm tay ta không?”
Hứa Tắc nghĩa khí chìa tay ra, nắm chặc lấy tay anh ta.
Diệp Tử Trinh đã bình tĩnh lại, gió đêm thổi tới làm khuôn mặt tê cóng vì lạnh nhưng lại khiến nó dịu dàng hơn: “Cô là em họ của ta đúng không? Gia Gia…Từ Gia, ta nên nghĩ ra sớm hơn.”
Đôi mắt anh ta dịu dàng, hàng lông mi dài rũ xấu hổ, lúc sau mới ngước mắt nhìn Hứa Tắc: “Ta biết ta không có tư cách thay mặt cho Lý gia, nhưng mà ta vẫn phải xin lỗi cô.”
Tay Hứa Tắc bị anh ta trở tay nắm lấy, nàng cúi đầu rồi lại ngẩng lên, khẽ giọng đáp: “Ta nhận.”
Diệp Tử Trinh chợt cảm thấy trong lòng ấm áp lạ. Vốn còn tưởng rằng trên đời này không còn người quan trọng nữa, nhưng thật may mắn, anh ta còn một cô em họ trong nóng ngoài lạnh lại còn rất trọng nghĩa khí, dưới trời sao dằn dặc tìm được một ngôi sao ngay bên cạnh mình, hình như cuộc sống cũng không còn những ngày lạnh lẽo kia nữa.
Hứa Tắc đột nhiên cúi xuống xách đôi giày ném tới trước mặt anh ta, thoắt cái đã phá hỏng bầu không khí: “Không muốn bị chết cóng thì mau mang vào, theo ta tới chùa Từ Ân.” Trong tầm mắt là một đôi chân trắng nõn, xinh đẹp của người ăn sung mặc sướng, giờ lạnh cóng tím ngắt, lỗ chỗ vết thương, đúng là tự tìm cái chết.
Diệp Tử Trinh vội ngoan ngoãn mang giày vào, sau đó theo nàng tới chùa Từ Ân gần đó tìm chỗ nghỉ.
Nàng đợi anh ta rửa mặt thay áo lam xong mới nói: “Trong thành có người đang tìm huynh, ta phải đi thông báo với họ, huynh nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn việc quan trọng phải bàn.” Nói xong nàng cầm áo khoác trên giá định bước ngang qua phòng ra ngoài, chợt quay người nhìn thẳng Diệp Tử Trinh: “Nếu huynh lại đi làm chuyện điên khùng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho huynh.”
Diệp Tử Trinh bị nàng nhìn dựng hết tóc gáy, vội xua tay nói không.
Hứa Tắc vẫn chưa tin lắm, vì vậy lại ra đại chiêu: “Con người ta không sợ bùn dơ, chỉ cần huynh dám nhảy sông, ta nhất định sẽ vớt bằng được xác huynh lên, sau đó vứt vào hầm phân, nuôi sen gì đó huynh đừng có mơ.”
Diệp Tử Trinh nghe vậy rùng mình một cái, giống như đã bị Hứa Tắc tuyệt tình ném vào hầm phân. Anh ta cảm thấy thật gớm ghiếc, lúc định cãi lại nàng thì Hứa Tắc đã khoác áo tiêu sái bước ra ngoài.
Anh ta ngồi xuống, kéo tay áo lên.
Mấy vết sạo trên cổ tay trắng ngần này đều có quá khứ của nó, lúc anh ta đau khổ đã có mấy lần muốn kết liễu bản thân, nhưng bây giờ thì đổi ý rồi.
Anh ta phải chết thật có ý nghĩa mới được.
——*——*——*——*——
Thành Trường An không đón mặt trời ấm áp, thay vào đó là một trận mưa tuyết như tơ.
Lúc Hứa Tắc ra khỏi Vụ Bản phường, trên mặt đất vẫn còn khô ráo, chỉ có bông tuyết bay lượn đầy trời, không lạnh chút nào, nhưng nàng vẫn khép chặt tay áo, muốn giữ lại độ ấm trong người.
Tối qua nàng không thể tìm được Vương Phu Nam, nên định cưỡi ngựa tới công giải Thần Sách quân xem thử.
Nhưng mới rẽ vào phố Thiên Môn thì có tiếng vó ngựa truyền đến. Hứa Tắc nhìn qua thì thấy đó là Vương Phu Nam, nàng vội vàng ghìm chặt dây cương, đợi hắn đến gần mới lên tiếng: “Diệp Tử Trinh không sao, chốc nữa ta sẽ sai người tới chùa Từ Ân đón anh ta về.” Nàng ngừng một lúc: “Tối qua vất vả cho huynh rồi.”
“Khách sáo như vậy làm gì? Đi thôi, ta đưa đệ đi ăn.”
Vương Phu Nam quay đầu ngựa, đưa nàng tới quán ăn.
Lúc xe ngựa nhà Vương tướng công đi ngang qua họ. Vương tướng công nghe phu xe nói: “Đó không phải thập thất lang sao.” Vì vậy ông ta mới đẩy rèm ra, chứng kiến cảnh Vương Phu Nam và Hứa Tắc một trước một sao, càng đi càng xa.
Bông tuyết bị gió cuốn vào buồng xe, Vương tướng công híp mắt lại thành một đường kẽ, buông rèm rồi đắp chăn mỏng lên gối: “Đi tiếp đi!”
Bên này Hứa Tắc đang đuổi theo Vương Phu Nam, lúc đi sóng vai mới bảo: “Sao huynh lại từ hoàng thành đi ra? Tối hôm qua không lẽ quay lại công giải hả?”
“Có việc gấp nên ta đi cả đêm quay về.”
“Có việc gấp à?”
“Bùi Tùng ở Chiết Đông khởi nghĩa, các huyện Tượng Sơn bị tấn công. Nơi đó đã lâu không có chiến tranh, quan quân không có kinh nghiệm đánh trận, Chiết Đông quan sát sứ không có khả năng nên chỉ có thể cầu xin viện trợ của triều đình.” Hắn nhìn bông tuyết trước mắt, bình tĩnh lên tiếng: “Đám cháy này không biết sẽ lan đến đâu…”