Con Rể

Đêm không ngủ


trước sau

Edit: MinnieKemi

Buổi sáng tuyết bay đầy trời, Vương Phu Nam và Hứa Tắc đang ngồi cạnh của sổ một quán ăn nằm mé tây phố Thiên Môn ăn điểm tâm. Hứa Tắc còn nhớ lúc đó là mùa hè, trời nắng chang chang, nàng ở đây nghe được chuyện Thiên Anh tái giá. Cảm giác như chỉ thoáng một cái, món mì lạnh và trà lạnh ngày đó đã bị thay bằng các món bánh và món mì nước nóng hôi hổi.

Vì cơm canh nóng quá, mà Hứa Tắc ăn hơi vội nên trán nàng lấm tấm mồ hôi. Nàng hơi hé cửa sổ vậy mà bông tuyết đã thốc vào trong phòng.

Vương Phu Nam chia chiếc bánh hấp thành từng miếng nhỏ rồi đưa cho nàng: “Đệ ăn nhanh quá rồi đấy, có ai tranh đâu.” Hứa Tắc phồng má, biểu cảm nhỏ kì lạ này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nàng nhận cái đĩa, nói: “Thiên Anh luôn bảo cơm phải ăn lúc còn nóng, ta cho rằng lời này nói thật đúng lắm.” Dứt lời bèn cho từng miếng bánh vào miệng. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nhai nuốt chúng, lúng búng nói: “Không biết Thiên Anh sao rồi.”

“Nghe ngũ thúc mẫu (thím) nói cuối tháng Thiên Anh sẽ về phủ.” Vương Phu Nam nói luôn: “Nếu nàng muốn gặp nó, lúc đó cứ đến phủ ăn một bữa cơm đi.”

Hứa Tắc hơi do dự nên chỉ ậm ừ rồi lại cúi đầu húp cháo.

Lúc ra ngoài, tuyết đổ rất lớn, chỉ cần ngước lên là bông tuyết sẽ rơi lên mặt, cảm giác lành lạnh.

Cuối đông, năm mới tới gần, dân chúng thành Trường An vẫn như mọi năm, bắt đầu chuẩn bị tạm biệt cái cũ chào đón cái mới, không ai quan tâm tới khởi nghĩa ở Chiết Đông, vì nơi đó quá xa, quanh kinh đô đã có quân Thần Sách trấn thủ, trăm họ như đang sống trong cái lồng tre an toàn, không biết lo lắng. Sinh hoạt trên phố chợ cũng không bị ảnh hưởng, những ngày yên bình này như thể sẽ kéo dài mãi mãi.

Hai người tách nhau ở đây, một người tới quân doanh Thần Sách quân, một người đi về hướng Độ Chi ở cổng Chu Tước.

Hứa Tắc đôn đốc tiểu lại đi thu diêm lợi, yêu cầu Diêm Giám viện tất cả diêm lợi, ngoài trừ muối nấu (muối hình thành từ phương pháp bay hơi) đều quy về Diêm Thiết ty. Cũng quyết định số lượng giao nộp tương ứng cho các Diêm Giám viện. Nếu nộp không đủ thì lệnh cho giám sát Ngự Sử đi kiểm tra, xem diêm lợi cuối cùng đã biến đi đường nào.

Buổi trưa, Diệp Tử Trinh mới theo người hầu về quán trọ.

Hứa Tắc mang theo sổ sách chạy tới thì thấy anh ta đã thay y phục, trông điệu bộ thong dong vững vàng, so với người khóc sướt mướt tối hôm qua quả thật như hai người khác nhau.

Nàng còn nghĩ anh ta sẽ mất một khoảng thời gian vùng vẫy trong bóng tối, nhưng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh ta giờ lại tự do tự tại không theo khuôn phép, hệt như gã phú thương bất kham ở Nghi Châu nọ, vô tâm vô tư.

Hứa Tắc và anh ta cùng nhau đối chiếu sổ sách, sau khi chắc chắn không có gì sai sót, Diệp Tử Trinh mới nói: “Số tiền lớn như vậy để ở chỗ ta cô vẫn yên tâm nhỉ, quán trọ cũng không phải là nơi yên lành, chẳng bằng cất vào kho ngoài, an toàn hơn nhiều.”

“Không biết gửi ở kho ngoài có an toàn hay không, nhưng để không nhiều tiền như vậy cũng làm giảm giá trị của nó.” Hứa Tắc nghiêng người qua: “Tu bổ vận chuyển đường thủy Dương Châu là chuyện lớn, dự toán của Độ Chi trong chốc lát không thể đáp ứng, dựa theo phong cách hành sự trước sau như một của triều đình, chuyện này sẽ không được nhanh chóng giải quyết. Cho nên, số tiền này tạm giao cho huynh, chỉ mong sẽ không bị lỗ.”

“Cũng chỉ có cô mới đem mấy lời quang minh chính đại như vậy đi lợi dụng người khác.” Diệp Tử Trinh dẹp sổ sách: “Cô không làm thương buôn đúng là đáng tiếc.”

“Huynh có tính toán gì chưa?”

“Đi Dương Châu.” Diệp Tử Trinh đáp: “Dù Nghi Châu cũng không tệ nhưng ta thấy hơi chán, đến Dương Châu uống rượu mua vui thử xem thế nào? Tiệc đầy mâm không dứt, xướng ca triền miên, rượu rót đầy chung, đêm không bao giờ sáng…thực sự quá tuyệt vời. Huống hồ, nếu ta đã bỏ tiền ủng hộ công sự đường thủy Dương Châu cũng phải đi sớm tuần sát mới được.”

“Đừng để đến lúc đó chỉ nhìn người khác ăn chơi, còn mình thì vùi trong phòng than thở đấy.” Hứa Tắc vừa nhìn đã biết tỏng bản tính của anh ta, nàng cúi đầu nói: “Không định tìm một người làm bạn à?”

“Ta có trời đất trăng sao làm bạn, còn cần người khác làm gì?” Dứt lời mặt tỏ ra tự đắc, giống như thực sự ngồi cùng với núi non nhật nguyệt.”

  ——*——*——*——*——

Ngày Diệp Tử Trinh rời khỏi Trường An cũng là một ngày trời trong, tựa như nhiều năm về trước, nhưng vẫn có một chút khác biệt.

Hứa Tắc nhìn đoàn xe đi xa rồi một mình đánh vòng trở về Thượng Thư tỉnh.

Quan sát sứ ở Chiết Đông lại dâng thư thỉnh cầu, triều đình quyết định đưa quân tới Chiết Đông đàn áp nghĩa quân.

Các khoản quân phí lúc này lại bị đem ra nhắc lại, không ngoài gì khác chính là nội khố không chịu cấp quân phí cho Thần Sách quân, hoạn quan nói “Thần Sách quân là quân đội bảo vệ bệ hạ, đánh hay không đánh Chiết Đông không quan trọng, cho nên tiền này không thể lấy từ nội khố.”

Hứa Tắc bị triều thần và đám hoạn quan ép cho phiền não. Vì vậy, nàng tương kế tựu kế tỏ thái độ ngay trên Diên Anh điện: “Nội khố đã không thể cấp tiền mà chi phí dự toán của Độ Chi cũng đã kín không để gánh thêm quân phí ngoài kế hoạch, hay là để Độ Chi thu về diêm lợi, lấy đông nam bổ sung. Tốt hơn việc không ai chịu xuất quân phí làm Thần Sách quân không thể xuất binh, để mặc cho nghĩa quân đánh thẳng tới Tây kinh!”

Thậm chí thái độ của nàng còn có mấy phần bất cần…được thôi, nếu như các người không ai chịu xuất tiền, vậy thì để ta, Độ Chi không có thì ta lấy diêm lợi của Diêm Thiết ty đi dùng đỡ, thế là được chứ gì?

Lập tức có người phản đối: “Diêm Thiết cũng đã tách riêng rồi, sao có thể nhập vào Độ Chi nữa?”

“Mấy chục năm trước diêm lợi cũng do Độ Chi phụ trách, sao bây giờ lại không thể?” Hứa Tắc không khách sáo bác bỏ.

“Nếu Hứa thị lang tiếp nhận sự vụ của cả hai ty Độ Chi và Diêm Thiết thì cũng có thể hợp nhất thu chi của hai ty này.” Tả Bộc Xạ nhìn tình hình nói thêm vào, biến sự vụ tạm thời thành thay đổi cả chế độ.

Tả Bộc Xạ: Là một chức quan văn. Thời Hán, chức quan này là tùy viên của Thượng Thư Lệnh (chuyên coi sóc về xét duyệt tấu chương, chiếu biểu, có thể hiểu giống như chức Chánh Thư Ký Văn Phòng Nội Các bây giờ). Từ thời Tùy – Đường trở đi, Bộc Xạ tương đương chức Tể Tướng, và chia làm Tả Bộc Xạ và Hữu Bộc Xạ (Hữu Bộc Xạ thấp hơn Tả Bộc Xạ).Cre: phapthihoi.org

Diêm Thiết xác nhập vào Độ Chi, chuyện này đúng là tát vào mặt hoạn quan.

Đông Tây Khu Mật sứ đang tính phản đối, thì tiểu hoàng đế đã lên tiếng trước: “Trẫm thấy không được!” Cậu nhìn lướt qua đám quần thần bên dưới, lại quay lại nhìn Mã Thừa Nguyên, sau đó nói: “Nếu chi phí cho Thần Sách
quân xuất binh đã là chi phí phát sinh thì chi bằng, chuyện sát nhập Diêm Thiết vào Độ Chi cũng chỉ làm tạm thời thôi là được rồi.”

Mỗi bên nhường một bước, giữ thế cân bằng.

Trong lúc mọi người đều im lặng, Mã ThừaNguyên lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ bệ hạ có gì sai sao? Tướng công thị lang sao không nói gì?”

Nghe thấy những lời này của Mã Thừa Nguyên, vây cánh hoạn quan mới ngừng công kích, triều đình cũng gõ trống thu binh.

Mã Thừa Nguyên đã biết chắc chắn chuyện thu hồi diêm lợi sắp tới là không thể được, nếu phần diêm lợi này đã không chiếm nổi vậy thì cứ để cho bọn chúng! Về phần Diêm Thiết sát nhập vào Độ Chi, chuyện này cũng không quan trọng. Chỉ cần thời cơ chín muồi, đá tên Hứa Tắc ấy đi thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Cứ như vậy, Hứa Tắc thu diêm lợi về Độ Chi không gặp khó khăn gì lớn. Dù bản thân nàng cũng biết đây không phải là kế lâu dài, nhưng miếng thịt đã tới trước mắt cho dù hoạn quan có muốn cướp đi e là cũng không dễ như chúng nghĩ.

  ——*——*——*——*——

Chuyện Thần Sách quân viễn chinh Chiết Đông đã định, sau khi quân phí cấp xuống thì đã tới cửa ải cuối năm.

Tất cả mọi chuyện năm trước tạm kết thúc, Hứa Tắc ngồi buồn xo trong công phòng.

Trong hoàng thành là cảnh vắng vẻ đìu hiu, vài trực quan và tiểu lại tụ tập trước một đống lửa nấu mì ăn.

“Hôm nay là giao thừa mà thị lang cũng không về à!”, “Chắc là đại tướng phải cùng người nhà ăn tết, thị lang có về cũng chỉ còn phòng đơn giường lạnh đợi ngài ấy, nên chẳng thèm trở về làm gì!”, “Chẹp, đúng là đáng thương.”, “Ta mà là thị lang, ta sẽ tới nhà họ Vương ăn cơm đón giao thừa!”, “Ha ha, đúng đúng, đâu phải chưa từng ăn, ngày trước ngài ấy còn là con rể họ Vương mà, bây giờ…cũng gần như vậy nhỉ!, chỉ đổi từ thập bát nương sang đại tướng thôi!”, “Này, sau khi thập bát nương gả cho Luyện trung thừa sao không nghe thấy tin tức gì vậy. Luyện trung thừa cũng lớn tuổi rồi, ngay cả một đứa con nối dõi cũng chưa có, không phải có khiếm khuyết gì đấy chứ!”, “Suỵt, nói xấu Ngự Sử sẽ bị báo ứng đấy, mau ngậm miệng lại đi!”, “Ờ,…”

Một đám người đang bừng bừng hứng thú, Vương Phu Nam một mình bước đến làm cả lũ đều nhao nhao nhảy dựng lên, có một người cười xòa lấp liếm: “Vì nhà bếp không còn ai nên mọi người mới phải ở đây nấu mì ăn!”

Vương Phu Nam cũng không phải Ngự Sử đài vốn cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, chàng không thèm để ý đi thẳng một mạch vào công phòng, giơ tay gõ cửa: “Hứa Tắc, ra đây.”

Hứa Tắc ngầng lên khỏi chồng thẻ tre, đáp: “Vào đi.”

Vương Phu Nam đẩy cửa vào trong, đi tới trước mặt nàng, hai tay chống lên án cúi người nói: “Cùng ta về ăn bữa cơm.”

Hứa Tắc vẫn không nhúc nhích.

“Không phải nàng muốn gặp Thiên Anh à? Lỡ mất thời gian thì nó phải về lại nhà chồng đấy.” Vương Phu Nam nghiêm túc nhìn nàng, khóe môi cong lên: “Nhanh lên nào.”

“Đến nhà huynh không tốt đâu, nhà huynh đông người như vậy.”

“Chẳng lẽ nàng còn sợ lời ong tiếng ve sao? Ngẫm lại mấy năm trước, nàng chỉ là một tiểu trực quan ở Bỉ bộ, lúc đó còn chẳng sợ bọn họ, lúc này lại sợ ư?”

“Không sợ, nhưng mà huynh…”

“Ta sao phải sợ? Nếu sợ mấy lời nói ra nói vào trong nhà, ta còn lớn được tới giờ à?”

Vương Phu Nam thấy đã thuyết phục được nàng, như đã tính từ trước, chàng bèn đi tới cái giá cầm áo choàng, vươn tay ra khoác lên cho nàng rồi cột chặt lại.

Hứa Tắc đứng lên, sau đó hai người cùng bước ra ngoài.

Đám tiểu lại líu ríu to nhỏ mãi tận đến khi hai người đã đi xa cũng chưa thể ngừng câu chuyện.

Lúc Hứa Tắc đi cùng Vương Phu Nam tới nhà họ Vương là lúc hoàng hôn vừa buông, đèn lồng đều được thắp sáng, tiệc đón giao thừa cũng sắp bắt đầu. Hứa Tắc không khỏi nói: “Mấy năm trước, ngày huynh bị điều về, trong phủ cũng sáng đèn như thế này.”

“Giống như không có gì thay đổi, nhưng quả thực đã khác xưa rồi.” Vương Phu Nam quay sang nàng bảo.

Người hầu bận rộn qua lại, nhưng chỉ cần nhìn thấy hai người thì rối rít tránh đi. Sắc trời ảm đạm, Hứa Tắc lại hỏi: “Thiên Anh đã về chưa?”

“Luyện Lão phu nhân cũng không bắt họ ăn xong cơm thì về, cho nên lúc này Thiên Anh đang ở nhà chính đợi nàng.”

“Nhưng lúc nãy huynh nói…”

“Binh bất yếm trá.” (bất chấp thủ đoạn) Hắn nhẹ nhàng đáp lại lời nàng, sau đó đưa tay ra mời: “Bên này.”

Gần như người nhà họ Vương đều đã ngồi đợi sẵn, chỉ còn một vài tiểu bối nhậm chức ở xa là không có mặt. Lúc Vương Phu Nam đưa Hứa Tắc vào, ánh mắt mọi người đều đổ dồn tới.

Vài năm trước, khi Hứa Tắc đến chỗ này, phía trên đầu nàng có một cái chụp đèn, nàng bị té ngã trông nhếch nhác vô cùng, bây giờ trên người có thêm một con cá bạc, một bộ quan phục đỏ thẫm.

Vén vạt áo bào bước qua ngưỡng cửa, Hứa Tắc cúi người hành lễ với trưởng bối họ Vương, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Lão thái thái mím môi nhìn nàng, mẫu thân Vương Phu Nam vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, Vương tướng công thì lại qua quýt lên tiếng: “Hứa thị lang chịu tới tham dự, thật là vinh hạnh của lão phu, mời ngồi.”

“Đa tạ tướng công quan tâm.” Hứa Tắc ngồi vào bàn, ngẩng lên thì thấy ngay Luyện Hội, bên cạnh là Anh Nương, bên cạnh nữa, là Thiên Anh.”

Sắc mặt Thiên Anh trông tốt hơn so với trước đây, xiêm y cũng vô cùng xinh đẹp, trước khi ra ngoài chắc chắn đã tỉ mỉ trang điểm.

Nàng hơi thất thần, nghe thấy tam bá mẫu Thái thị trào phúng: “Thiên Anh này, con đúng thật là tốt số! Dù có lấy người khác cũng tốt thật đấy! Quả thật khiến người ta ước ao, chi bằng con nói ra xem, làm sao mới có thể tốt số như vậy nhỉ?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện