Công Nam ngồi vào khoang máy bay cũng không lấy bài vở ra ôn tập như những người khác, mà cậu nhắm mắt lại, ý thức đi vào không gian hệ thống rồi bay thẳng đến thư viện vũ trụ, tuy nhiên điều này đập vào mắt bốn thí sinh khác thì đây lại là sự tự phụ, ngoài Tiến Long ra, ba người khác vốn đã ghét nay còn ghét thêm.1
Thu Hoa lén lút quay lại cảnh tượng Công Nam đang ngủ trên máy bay, trong lòng thầm nghĩ đợi đến lúc công bố kết quả, nếu cậu đoạt được huy chương đồng hoặc rớt hẳn thì đoạn ghi hình này chắc chắn sẽ khiến cậu ăn chửi đến chết luôn, có như vậy cậu mới bỏ cái thói thích kéo chân sau người khác.1
Vốn dĩ nếu cậu không ngoan cố tham gia thì có lẽ người khác đã có cơ hội rồi, nói không chừng còn kéo thành tích của cả đội đi lên, thử hỏi như thế thì sao có thể khiến người ta không ghét được chứ?
Mà trong bốn người thì chỉ có Tiến Long không hề có ác cảm với Công Nam, ngược lại cảm thấy cậu nhóc này khá thú vị, vừa không phải loại mọt sách chết dí vào sách vở, cũng vừa không phải hạng người hay sân si ganh ghét người khác, cho nên khi cậu bị vu oan gian lận, cậu ta mới nhanh chóng báo tin cho thầy Hưng biết, mặc dù lúc đó cậu ta biết rõ cậu đã chạm phải thế lực quyền quý khó lòng mà qua được, nhưng vẫn muốn giúp cậu một tay.
Thật không ngờ cậu lại có thể hóa giải một cách êm đẹp như vậy.
Cũng từ sau chuyện đó, giới thượng lưu mới bắt đầu để mắt đến đứa con nuôi của thị trưởng Tuân, đồng thời cũng ước thúc con cháu không được gây chuyện với cậu, bản thân Tiến Long là con cái trong gia đình giàu có địa vị, cậu ta biết rất rõ chàng trai này và mình không đi chung đường, nhưng không có nghĩa là không thể làm bạn.
Tuy nhiên mặc dù Tiến Long có ý kết bạn, nhưng có vẻ Công Nam không có hứng thú lắm, cậu ta đoán có lẽ là vì giận cá chém thớt, đúng là quá thẳng tính rồi.
Không những thẳng tính mà còn tự cao, nhìn xem, trong khi ai cũng lo lắng vì sắp đối mặt với cuộc thi lớn thì cậu lại thản nhiên nằm ngủ cứ như thể nắm chắc phần thắng trong tay vậy, điều này khiến Tiến Long phải đánh giá lại cậu nhóc này thêm một lần nữa.
Nếu chỉ ngủ như vậy mà có thể đoạt huy chương vàng IPhO thì sau này chú định cậu là một thiên tài hiếm có, cậu ta phải sớm đoạt về làm việc cho mình mới được.1
Cả đoàn đại diện của Việt Nam vừa bước xuống sân bay, chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức tham gia buổi khai mạc, Công Nam đã có kinh nghiệm từ năm trước cho nên không quá bỡ ngỡ, trong lúc đoàn đại diện đang diễu hành, bỗng nhiên cậu cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Công Nam quay sang, vừa nhìn cậu lập tức nhận ra người quen.
Là Hera!
Cô bé Hera thấy Công Nam nhìn mình cũng nở một nụ cười thật tươi, điều này vô tình lọt vào khung ảnh của cánh phóng viên đang chụp mình, trong lúc cả hai đều không biết gì thì trên mạng xã hội đã lan truyền một tiêu đề vô cùng giật gân.
[Tuyển thủ thiên tài của Việt Nam và bạn gái đối đầu nhau tại giải IPhO lần thứ 45.]1
Buổi lễ khai mạc kết thúc, các đoàn đại biểu trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi chuẩn bị cho trận đấu chính ngày mai.
Trên đường trở về, Công Nam mở điện thoại đã khóa máy từ trước lên, ngay lập tức một loạt âm thanh thông báo tin nhắn vang lên liên hồi kéo dài chừng hơn một phút vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Tất cả mọi người trong đoàn đều nhìn sang, Jason trêu ghẹo:
- Coi bộ có nhiều người muốn tìm em thật đó, không phải là đòi nợ đấy chứ?
Công Nam liếc xéo anh ta một cái, trong lòng cậu không cách nào nhìn thanh niên này với cương vị một người thầy giáo được, có người thầy nào lại hay cà khịa học sinh của mình như vậy không?
Công Nam mở điện thoại lên xem thì thấy là tin nhắn của các bạn học cùng lớp, cha mẹ, các chú thím, ông nội và rất nhiều bạn bè khác gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cậu.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật tuổi mười bảy của cậu.
Nếu không nói có lẽ cậu cũng quên mất rồi.
Jason nhìn thoáng qua vô tình