Hơi thở bá đạo của người đàn ông tràn ngập khắp khoang miệng của Công Nam, cho dù bên trong có pha lẫn mùi thuốc lá, nhưng cậu lại không hề cảm thấy phản cảm hay ghê tởm, ngược lại nó giống như một chất kích thích khiến cơ thể của cậu ngày càng nóng lên, lúc này đây, từ thể xác đến linh hồn, cậu đều muốn mình thuộc về anh.
Một nụ hôn thật nặng nề mang theo sự quyến luyến kéo dài suốt mười phút, chỉ là hôn, nhưng cảm xúc nồng nàn mà nó mang lại khiến người ta trầm luân vào đó từ lúc nào không hay, người nọ bỗng ngẩng đầu lên, kéo theo một sợi nước bọt dài nối liền giữa hai đôi môi đang vô cùng khao khát đối phương.
- Nam… Chúc mừng sinh nhật, Nam của anh lại thêm tuổi mới rồi.
Giọng nói trầm thấp khàn đặc của người nọ giống như có ma thuật rót vào tai Công Nam, bao nhiêu sự nhớ nhung đau khổ lập tức hóa thành uất nghẹn, nước mắt như thủy triều dâng cao không cách nào ngăn lại được.
Công Nam rướn người lên giơ hai tay ôm lấy cổ của đối phương, khóc to:
- Em nhớ anh quá hu hu, đừng bao giờ rời xa em nữa.
- Được, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
- Người đàn ông siết chặt vòng tay ôm lấy thiếu niên mà có nằm mơ bản thân mình cũng muốn gặp được.
Hai người ôm nhau một hồi, anh kéo cậu ra rồi dùng bàn tay to rộng mang theo vài vết chai sần lau đi vệt nước mắt trên gương mặt cậu, cuối cùng hôn một cái thật mạnh lên trán của cậu.
- Nói dối, thậm chí anh đang làm chuyện nguy hiểm gì cũng không nói cho em biết, vậy mà còn bảo sẽ không rời xa em sao?
Công Nam nghẹn ngào né khỏi bàn tay của anh sau đó tiếp tục bổ nhào vào trong lòng ngực của đối phương, mặc dù ngoài miệng cậu trách móc, nhưng hai tay và hai chân lại câu lấy người đàn ông trước mặt không buông, cậu sợ một khi mình thả lỏng, anh sẽ lập tức biến mất.
Trường Quân không đáp lại lời trách móc của cậu, chỉ im lặng vùi đầu vào cổ thiếu niên, cẩn thận hít lấy hơi thở quen thuộc mà anh đã nhớ mong mấy tháng qua.
Râu của Trường Quân đâm vào làn da cổ mỏng manh khiến Công Nam cảm thấy rất ngứa ngáy, nhưng cậu không trách né, cậu dang rộng hai tay khẽ vuốt ve tấm lưng của anh, chỉ qua xúc giác, cậu đã cảm nhận được anh gầy đi rất nhiều, cậu có thể chạm vào xương sườn của đối phương thì đủ để biết anh đã chịu khổ như thế nào trong thời gian qua rồi.
Bỗng nhiên, Công Nam lật người quật Trường Quân nằm xuống giường, còn mình thì ngồi trên bụng của anh, sau đó cậu giơ tay mở đèn ngủ lên, gương mặt gầy gò cằm mọc đầy râu của anh lập tức hiện ra trước mắt cậu, đôi mắt của anh lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng khi nhìn cậu, bên trong lại chan chứa tình yêu, khiến cậu nhìn mà không thể rời mắt đi được.
Hốc mắt của Công Nam đỏ lên, cậu nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của Trường Quân rồi in lên trán anh một nụ hôn, sau đó nụ hôn này di chuyển đến bên tai, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng lưu luyến dừng lại ở môi anh một lúc lâu.
- Chúng ta làm đi.1
Công Nam bỗng nhiên thốt ra một câu.
Ngay sau đó vừa dứt câu cậu đã chủ động mở cúc áo của Trường Quân ra rồi cúi người xuống ngậm lấy môi của anh, hơi thở giao triền, anh dùng bàn tay to rộng ấn đầu cậu dán chặt vào môi mình, anh muốn rút linh hồn của yêu tinh mê hoặc người này ra.
Hai người chìm đắm trong mật ngọt dục vọng không thể dứt ra được, mãi cho đến khi Công Nam thành công mở được cúc quần của Trường Quân rồi luồn tay vào trong lôi con quái vật sắp nổ tung ở bên trong ra ngoài, anh mới lập tức tỉnh hồn.
- Dừng lại!
Đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, lý trí của Trường Quân khôi phục chút ít, nhận ra bản thân đang làm chuyện ngu ngốc gì, anh bèn đẩy Công Nam nằm vật ra giường, nhíu mày cảnh cáo:
- Em đừng tùy tiện chơi đùa với lửa như vậy, có còn nhớ ngày mai em phải thi đấu nữa không? Hay em muốn được người ta khiêng đến phòng thi, hử?
Công Nam bĩu môi không cam tâm nói:
- Em không yếu như vậy đâu, anh thừa biết thể lực của em không thua gì anh mà, cho dù có chịu đựng cái đó… thì chắc chắn sáng mai vẫn nhảy nhót bình thường thôi, hơn nữa anh cứng rồi kìa, em cũng cứng luôn này, nếu không giải quyết sẽ khó chịu lắm.1
Nói xong Công Nam còn chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Trường Quân, anh thật sự hết cách với đứa nhỏ này rồi, lông chưa mọc đủ suốt ngày nghĩ đến chuyện đâu đâu.
- Em còn nhỏ, nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng sau này sẽ có hại cho em đấy.
Đợi lần tới, em đừng mong bước xuống giường nổi.1
Công Nam nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, thầm nghĩ cậu mà nhỏ gì, tuổi tâm hồn của cậu đã hơn bốn mươi rồi, người nhỏ phải là anh mới đúng.
Trường Quân nhìn biểu cảm trên mặt thiếu niên thì biết ngay cậu lại suy diễn lung tung rồi, anh chỉ biết thở dài một hơi, sau đó mạnh mẽ lột quần của cậu ra, dùng bàn tay dày rộng bao bọc lấy hai người, nhẹ nhàng di chuyển.
…1
Sáng hôm sau.1
Đêm qua Công Nam có một giấc ngủ vô cùng thơm ngọt, thậm chí ngay cả khi đã không còn ý thức thì khóe môi của cậu vẫn hơi nhếch lên.
Đến tầm hơn năm giờ sáng, đồng hồ sinh học của Công Nam vang lên, cậu theo phản xạ giơ tay đặt lên vị trí bên cạnh, nhưng thứ cậu chạm phải lại là khăn trải giường lạnh lẽo, không thấy Trường Quân đâu, cậu hoảng hốt bật dậy tìm kiếm khắp nơi cũng không gặp người, cậu không cho rằng mình đang nằm mơ, bởi vì mùi của anh vẫn còn quanh quẩn trên người cậu, hay là anh đã nhân lúc cậu ngủ