Sau khi nghe Công Nam thú nhận, Trường Quân cũng không tiếp tục truy hỏi tại sao cậu lại biết mình bị kẻ xấu cài chip mà quay đầu xe chở cậu về khách sạn.
Đến nơi, Công Nam đã mệt đến mức không thiết ăn uống gì nữa mặc dù gần tám tiếng cậu chưa có gì bỏ vào bụng.
Vừa đặt lưng nằm xuống giường, Công Nam đã nhắm nghiền hai mắt lại, không bao lâu sao thì phát ra một tiếng ngáy cực nhỏ.
Trường Quân ngồi bên cạnh dùng bàn tay mân mê gương mặt non mịn của người yêu rồi đặt lên đó một nụ hôn.
Tiếp đến Trường Quân nhẹ nhàng giúp cậu cởi bỏ quần áo nặng nề trên người rồi mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh thoải mái vào cho cậu.
Trong lúc mơ màng, Công Nam cảm nhận được có người đang cởi đồ của mình, nhưng hơi thở quen thuộc của người nọ quá quen thuộc khiến cậu bỏ mặc buông xuôi, để người ta muốn làm gì thì làm, còn mình chỉ cần ngủ là được.1
Nhìn gương mặt đang ngủ say mà hoàn toàn buông lỏng cảnh giác của thiếu niên, Trường Quân không nhịn được lại hôn cậu vài cái, sau đó đứng lên đi ra ban công, bấm điện thoại gọi đi.
- Khởi động đội tình báo, tôi muốn biết thông tin của những người qua lại với con trai út của tỷ phú Albert Leonard.
Nói xong Trường Quân cúp máy, sau đó anh lại dùng một chiếc điện thoại khác gửi đi một tin nhắn.
Làm xong hết tất cả mọi thứ, anh khẽ thở dài một hơi, anh cảm thấy chuyện đúng đắn nhất mà mình từng làm đó chính là mua lại hòn đảo kia, mong rằng thế giới này không dồn anh đi tới con đường hủy diệt tất cả, anh cũng chỉ muốn bảo vệ người mà anh yêu thương thôi, đừng ép anh!1
….
ngôn tình hoàn
Hai hôm sau, ngày thi thực hành IPhO đã tới, lúc này tinh thần của Công Nam cực kỳ tốt, không còn con chip quấy phá, độ tập trung của cậu đạt đến mức tối đa.
Bài thí nghiệm năm nay có tên là “Nhìn thấy cái vô hình” bao gồm hai phần, phần đầu tiên là quan sát định tính ánh sáng, phần thứ hai là đo đạc Công Nam dễ dàng nhảy qua, nói thật ra loại thí nghiệm xác định phương của mặt phẳng truyền qua bản phân cực, sau đó đưa ra bản báo cáo khảo sát kết quả thu được này cậu đã làm trong không gian hệ thống rất nhiều lần rồi, lần nào cũng phải trả một khoản điểm học tập kha khá cho nên cậu luôn thận trọng mỗi khi tiến hành, chính vì vậy mà lúc này đây, độ chính xác trong bài thí nghiệm của cậu đã đạt đến mức tối đa, đây là trình độ mà chỉ có nhà khoa học lâu năm mới có thể làm được.
Nói đi thì cũng phải nói lại, học sinh làm bài có sai số cũng là điều bình thường, nhưng 001 coi cậu là học sinh sao? Chẳng những phải bỏ điểm học tập để sử dụng phòng thí nghiệm mà mỗi lần phát sinh sai số, nó đều cộng thêm phí phụ thu, quả thật gian thương cũng phải gọi nó là sư phụ mà.
Công Nam hoàn thành xong phần thí nghiệm của mình thì nộp bài, nhưng sau khi nộp xong cậu cũng không được phép ra ngoài mà là ngồi chờ ở tại chỗ, lúc này đột nhiên cậu cảm thấy có một tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm khiến cậu không khỏi trở nên cảnh giác.
Lại tới nữa rồi sao? Lần này sẽ là ai đến gây sự đây?
Đừng trách Công Nam nghĩ theo hướng này, ban đầu cậu cho rằng học thuật là con đường ít tai tiếng nhất, nhưng từ khi sống lại tới nay, những gì cậu trải qua có thể viết thành kịch bản máu chó luôn rồi, thể chất hút thị phi này của cậu chỉ kém hơn Conan một chút là chưa xảy ra chết người mà thôi.1
Theo như radar rà quét thì người đang âm thầm quan sát cậu là một vị tiến sĩ Vật lý đã hơn sáu mươi tuổi, người nước R, trên người đối phương không mang theo bất cứ thiết bị hay vũ khí gì gây hại cho cậu cả.1
Nhưng đợi mãi cho tới khi được phép ra ngoài, người nọ cũng không xuất hiện, cho nên Công Nam không thèm để ý nữa, cậu tự nhận bản thân không có gì khiến người khác chú ý ngoài 001, để che giấu sự tồn tại của mình, 001 nhất định sẽ xử lý gọn gàng, như vậy cậu còn lo lắng gì nữa.
Đợi Công Nam đi rồi, một ông cụ đầu tóc bạc phơ bước ra tiến tới chỗ nghiệm thu kết quả thí nghiệm, nhìn phần bài làm của cậu, ông ấy không khỏi kinh ngạc, trong lòng âm thầm cảm thán tuổi còn nhỏ, nhưng kỹ năng tư duy đã tốt như vậy, tương lai tuyệt đối không phải hạng vô danh tiểu tốt, nếu có thể chiêu về viện nghiên cứu của đế chế R thì sau này sẽ là một thanh gươm báu khiến nước R lớn mạnh.1
Lần này, Jason, hai giáo viên đi cùng và năm thí sinh tụ họp lại với nhau trong một nhà hàng ở thành phố Astana, hiếm khi bọn nhỏ được ra nước ngoài chơi, Jason không ngại xuất tiền túi mời chúng một bữa.
Các cô cậu hào hứng gọi cho mình những món bánh đắt tiền, hoàn toàn không thương xót cho túi tiền của thầy dẫn đội một chút nào.
Mọi người vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện một lúc, Jason hỏi Công Nam:
- Hôm nay em cảm thấy thế nào?
Công Nam hiểu anh ta đang hỏi tình trạng sau khi làm bài xong chứ không phải hỏi cậu có làm bài được không, cậu bèn gật đầu, đáp:
- Vẫn ổn.
Thốt ra hai chữ xong, Công Nam lại im lặng cúi đầu ăn bánh, hoàn toàn không có ý định tương tác với những người ở đây.
Hai giáo viên đi cùng định lên tiếng khuấy đảo bầu không khí thì bị Jason ra hiệu cản lại, theo anh ta thấy thì mâu thuẫn bắt đầu từ giữa mấy đứa nhỏ thì nên để chúng tự giải quyết với nhau, người lớn không nên can thiệp vào.
Mà bốn đứa nhỏ lén lút liếc nhìn nhau, người này nguýt người kia, cuối cùng vẫn là Tiến Long xung phong mở miệng trước:
- Hai hôm trước cậu bị chảy máu mũi là do quá căng thẳng sao? Bị như thế này lần nào chưa?
Công Nam lắc đầu, mặt không cảm xúc, nói:
- Hôm đó đúng là hơi căng thẳng, chủ yếu do trước đó không được khỏe, hiện tại có lẽ không còn vấn đề gì nữa.
Hải Ngân tiếp lời:
- Không khỏe? À đúng rồi, chị nhớ năm ngoái cậu từng bị ngã từ lầu ba xuống,