Tại một khu rừng nằm sâu bên trong vùng quê của một tiểu bang nước Z.
Đây là một khu rừng hoang vắng và có quái vật trong miệng của người dân nơi này.
Một vài thợ săn đi vào khu vực cấm đều không ai trở ra, càng kỳ lạ hơn chính là chính phủ dường như không muốn động vào nó, vì thế, khu rừng trở thành địa điểm đáng sợ không một người nào dám bén mảng tới kể cả tội phạm đang trốn tránh sự truy nã của cảnh sát cũng thế.
Ấy vậy mà hiện giờ lại có một tốp gồm sáu người đang đi vào bên trong, họ đậu những chiếc xe việt dã bên ngoài bìa rừng, để một người lại canh gác, giao toàn bộ những vật dụng cá nhân như đồng hồ, điện thoại cho người đó và đi bộ vào rừng.
Những người này thay phiên nhau vác thứ gì đó khá nặng bên trong bao tải đi bộ khoảng bảy tám ki lô mét và dừng lại trước một đầm lầy.
Sáu người đến nơi, ngoại trừ người dẫn đầu ra ai nấy đều thở hổn hển, đường rừng đã khó đi, cộng thêm việc vác trên vai cái bao tải nặng mấy chục ký càng khiến họ mệt thở không ra hơi.
Người dẫn đầu không ai khác chính là Thành Phúc, anh ta đi đến trước một con chim bồ câu đang đậu trên cành cây, buộc một tờ giấy vào chân nó rồi thả ra, con chim lập tức bay băng qua đầm lầy rộng lớn.
Không bao lâu sau, con chim bồ câu bay trở về kèm theo một mảnh giấy, bên trên vẽ một bản đồ hướng dẫn tới địa điểm nào đó.
Thành Phúc hất cằm với đám người ở phía sau rồi sải bước đi trước, cả đám người cẩn thận bước theo hướng dẫn trên bản đồ, không dám lơ là một phút giây nào, bởi lẽ xung quanh đây đều là bẫy, chỉ cần đi sai một bước, bọn chúng sẽ trở thành thịt xay ngay lập tức.
Mười phút trôi qua, sức nặng dồn xuống chân khiến một thuộc hạ của Thành Phúc chịu không nổi mà lảo đảo vài cái, may mắn đồng bọn kéo lại kịp, nếu không mất mạng của gã là chuyện nhỏ, để thứ trong bao tải chịu hư hại mới là chuyện lớn.
Cuối cùng đám người cũng vượt qua mê đầm lầy và đứng trước một tòa lâu đài rộng lớn và cũ kỹ.
Kiến trúc của tòa lâu đài này hoành tráng hơn hẳn những tòa lâu đài của vua chúa trong phim ảnh, kết cấu cực kỳ phức tạp, màu sắc lại âm u đen tối, bên ngoài cổng sắt không có người canh gác nhưng khiến người khác nhìn vào sợ hãi không dám tiếp cận.
Đám người của Thành Phúc đi vào, đến trước cổng chính thì gõ vài cái, bên trong lập tức mở ra, nhưng bọn chúng không vội đi vào, quả nhiên sau đó hai gã đàn ông cao trên hai mét xuất hiện và kề sát mũi vào người bọn chúng ngửi ngửi, đám người của Thành Phúc cảm thấy vô cùng kinh tởm, nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, bởi vì trong bán kính hai mươi ki lô mét xung quanh nơi này không được phép xuất hiện thiết bị điện tử, cho nên muốn diện kiến ông trùm, họ cần phải vượt qua khâu kiểm tra.
Mà hai gã quái vật trước mắt họ có một chiếc mũi cực kỳ nhạy bén trong việc phát hiện thiết bị điện tử, chính vì thế mà ngay từ đầu, bọn chúng phải sử dụng bồ câu để đưa tin và bên ngoài cổng sắt cũng không cần có người canh gác.
Sau khi kiểm tra xong, phát hiện không có gì khác thường, đám người của Thành Phúc định bước vào nhưng lại bị ngăn cản, một trong số hai tên kiểm tra nói:
- Chúng tôi chưa kiểm tra bao tải đó.
Gã chỉ vào cái bao tải trên vai một tên thuộc hạ.
Thành Phúc cao mày đáp:
- Đây là thứ ông trùm muốn, trước khi đến đây chúng tôi đã kiểm tra thậm chí soi vào nội tạng của cậu ta luôn rồi.
Nhưng gã kia không chấp nhận lời giải thích này mà vẫn nhất quyết muốn mở bao tải kiểm tra, đến bây giờ có lẽ ông trùm đã biết chuyện họ tới, tuy nhiên không hề có hành động gì thì Thành Phúc cũng đủ hiểu ý người nọ rồi.
Anh ta ra hiệu cho thuộc hạ mở bao tải ra, Công Nam bị bịt mắt miệng, chân tay bị trói xuất hiện trước mặt đám người.
Hai gã kiểm tra kia đi tới dùng mũi ngửi xung quanh cậu, đột nhiên một tên dừng lại ngay cái đầu của cậu rồi hít vào mấy hơi.
Công Nam nhìn thấy cảnh tượng này chỉ muốn nôn mửa, nhưng biết làm sao khi mà bây giờ cậu không thể điều khiển cơ thể của mình kia chứ.
Cậu không sợ hai gã này ngửi ra được cái gì, chúng có thể nhạy cảm với thiết bị điện tử, nhưng đối với sản phẩm trí năng dạng ảo như 001, dù có mười tên cũng không thể phát hiện ra điều khác thường.
Quả nhiên mặc dù trực giác cho thấy có điều