Bảo Đức đứng hình ngay tại chỗ, đôi mắt mở to, miệng há hốc có thể nhét vừa một quả trứng gà, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ông anh họ và anh em tốt của cậu ta đang hôn nhau nồng nhiên ngay trước mặt cậu ta.
Trời ạ.
- Hai người… hai người…
Bảo Đức lắp ba lắp bắp chỉ vào Công Nam và Trường Quân, ngay cả một câu tròn trịa cũng không nói được.
Mà Trường Quân và Công Nam thì lại vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào Bảo Đức khiến cậu ta càng thêm bối rối.
Đây là hiện trường bắt gian trong lời đồn đúng không? Sao người bị bắt gian còn trông hùng hổ hơn cả người bắt gian vậy?
Không đúng, cậu ta bắt gian cái gì chứ?
Công Nam đi tới đưa điện thoại cho Bảo Đức, nói:
- Gọi nhanh đi rồi trả lại cho tôi.
Bảo Đức ngơ ngác nhận lấy, sau đó khẽ nuốt nước bọt một cái rồi kéo Công Nam sang bên cạnh, hỏi nhỏ:
- Hình ảnh tôi vừa thấy là thật hả Nam? Có khi nào tôi bị ảo giác không?
Công Nam liếc xéo cậu ta, nói:
- Nếu vừa rồi ông thấy tôi và anh Quân hôn nhau thì không phải ảo giác đâu.
- Hớ…
Bảo Đức khoa trương bịt miệng của mình lại.
- Trước kia ông nói bạn trai của ông lớn tuổi hơn ông, tôi còn tưởng là sinh viên đại học hay cao học gì đó, không hề liên tưởng đến ông Quân luôn, thảo nào hai người dính nhau như vậy, đúng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà.
Công Nam tức cười với lý lẽ ngốc nghếch của Bảo Đức, bèn hỏi lại:
- Vậy theo ông tôi là phù sa hay ruộng nhà?
- Ông đương nhiên là ruộng nhà rồi, ông có cửa làm phù sa à? Anh họ của tôi ưu tú vậy mà.
Công Nam: …
Cậu bỗng dưng cảm thấy hơi hối hận khi đưa thằng nhóc lắm miệng này về nhà mình rồi.
Công Nam nghiến răng nói:
- Cầm lấy điện thoại và lăn đi tìm bạn trai của ông đi.
Bảo Đức cười hề hề nhận lấy điện thoại, sau đó liếc nhìn Trường Quân đang ngồi trên sô pha một cái, ra vẻ thần bí hỏi:
- Ông xác nhận lại cho tôi một lần nữa đi Nam, hai người… Ui da!
Chưa đợi Bảo Đức nói xong, Công Nam đã véo mạnh vào cánh tay của cậu ta một cái rõ đau khiến cậu ta la oai oái.
- Đau không, nếu đau thì đúng rồi đấy.
- Khoan đã, tôi hỏi hai người có phải đang quen nhau không chứ đâu có hỏi tôi có đang nằm mơ không, cậu véo tôi làm gì?
Công Nam nghẹn họng, chẳng lẽ bây giờ cậu lại nói do mình bị thằng nhóc này làm rối trí sao?
Hai người trêu chọc qua lại một hồi, cuối cùng Bảo Đức hí hửng cầm điện thoại trở về phòng, cậu ta nhất định phải nói điều thú vị này cho Thành Công biết mới được.
Công Nam thấy người đi rồi bèn thở ra, sau đó mỉm cười đi tới chỗ của Trường Quân, đổ hết trọng lực cơ thể đè lên người anh.
- Theo anh thì em là ruộng trong hay phù sa?
Trường Quân mỉm cười đáp:
- Đương nhiên là ruộng trong rồi.
- Hả? Vậy sao? - Công Nam nhướng mày trợn mắt nhìn Trường Quân như đang cảnh cáo anh mau chóng chọn lại, nếu không sẽ không xong với cậu đâu.
Trường Quân bật cười:
- Em là mảnh ruộng màu mỡ mà chỉ có anh mới được quyền cày thôi đấy.1
Công Nam nghe xong xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, cậu nhào tới cắn vào tai anh để trả thù, mà anh cũng cưng chiều để cậu tác oai tác quái trên người mình.
Một lát sau, Trường Quân luồng tay ra sau bóp lấy mông cậu, nghiêm khắc hỏi:1
- Nói đi, sao lại dắt Bảo Đức về đây ở?
Công Nam suy tư một lúc rồi quyết định nói sự thật về chuyện của Bảo Đức và Thành Công cho anh nghe, sau khi nghe xong, đầu lông mày của anh lập tức nhíu chặt lại.
- Anh nghĩ đây có phải dấu tích của Văn Xuân không? Cố tình gây xào xáo gia đình để tiện bề khống chế tất cả.
Trường Quân im lặng, một lúc sau anh nói:
- Có thể là khả năng này, mục đích cuối cùng của gã là hủy hoại cuộc sống của chúng ta, không thể đánh trực diện, gã sẽ kéo người vô tội khác chôn cùng, hơn nữa theo anh thấy hai đứa nhỏ kia nên tách nhau ra một thời gian.
Công Nam giật mình chớp mắt hỏi lại:
- Tại sao?
- Chúng nó còn quá trẻ, không ai có thể đứng ra giải quyết ổn thỏa tương lai cho cả hai, tách ra một thời gian là cách tốt nhất, sau này khi đã đủ năng lực gánh vác cuộc đời của mình rồi, nếu chúng vẫn còn tình cảm thì ắt sẽ quay về, nếu ngược lại thì quyết định chia tay sớm rất đúng đắn, không phải sao?
Công Nam nghe vậy nặng nề gật đầu, mặc dù trong lòng không nỡ nhìn hai người bạn của mình phải chịu đau khổ, nhưng chuyện này cần tự họ đứng ra giải quyết, một người ngoài cuộc như cậu chỉ có thể cố hết sức mà hỗ trợ thôi.
- À Tấn Phát thế nào rồi? - Công Nam đang dựa vào người Trường Quân mà buồn bã thì đột nhiên nhắc đến người khác.
Trường Quân cau mày hỏi lại:
- Em nhắc cậu ta làm gì?
Công Nam ngửi ra mùi chua từ lời nói của Trường Quân, trong lòng cũng bất đắc dĩ không thôi, nếu để Tấn Phát biết người mình thích lại đi ghen với chính mình thì không biết có quay xe với anh hay không?
Công Nam chép miệng, nói:
- Người ta là ân nhân cứu mạng anh đấy, ghen tuông lung tung.
Trường Quân hôn mạnh lên má cậu một cái rồi đáp:
- Chuyện nào ra chuyện đó, ân cứu mạng anh sẽ trả, kể cả trả bằng mạng anh cũng không ý kiến gì,