Công Nam cắt bánh kem và nhận quà từ bạn bè xong, một giọng nam ôn hòa cất lên phá tan bầu không khí vui mừng của buổi tiệc.
- Chúc Nam sinh nhật vui vẻ, dượng út tới trễ một chút cháu đừng trách nhé.
Ngoại trừ bà Liên và bà Hoa, nụ cười trên mặt tất cả mọi người còn lại đều lập tức biến mất, ông Tuân tức giận muốn tiến tới tính sổ với gã ta thì bị ông cụ Hà cản lại, bởi vì lúc này gã ta đang bế bé Hân, cũng chính là con gái ruột của gã ta trên tay.
Ông cụ không biết tên điên này sẽ làm gì bé Hân nếu bị họ dồn vào đường cùng, mặc dù là con ruột, nhưng ông cụ không tin Văn Xuân sẽ không nhẫn tâm xuống tay với con bé.
Bởi vì gã ta là một tên điên bệnh hoạn vô nhân tính!
Trường Quân và Công Nam cũng nghĩ đến điều này, cho nên cả hai đều im lặng cảnh giác nhìn đối phương, khách khứa xung quanh dường như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bèn đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là mẹ của Văn Xuân đang có mặt tại hiện trường, bà ta tiến tới bên cạnh con trai và cháu nội, hỏi:
- Cái Lan đâu Xuân? Sao không đi chung với hai cha con?
Văn Xuân mỉm cười, đáp:
- Cô ấy bị bệnh rồi, hiện đang ở chỗ của cha vợ điều trị đấy.
Lúc nói chuyện, gã ta dời mắt nhìn sang ông cụ Hà, nụ cười trên môi càng thêm mở rộng.
- Hóa ra là thế, anh sui cho tôi gửi lời hỏi thăm cái Lan nhé.
Ông cụ Hà chỉ gật đầu chứ không nói gì, Văn Xuân vẫn cười tươi, gã ta quay sang nói với bé Hân:
- Con mang quà sang tặng anh Nam đi.
Bé Hân ngây thơ gật đầu rồi chạy tới chỗ của Công Nam, đưa quà cho cậu.
Công Nam dừng lại một lúc rồi đưa tay nhận lấy, sau đó sờ đầu bé Hân, nói:
- Anh cảm ơn, chị Trân ở bên kia, em sang đó chơi với chị ấy nhé.
Cậu cần phải tách bé Hân ra xa người cha điên khùng kia, tuy nhiên ngoài dự đoán của cậu, bé Hân lắc đầu, nói:
- Ba nói anh Nam phải mở ra xem thì Hân mới được đi chơi.
Công Nam tức giận nhìn Văn Xuân, Trường Quân cầm lấy món quà, nói với Hân:
- Anh Nam sẽ mở sau, em trở về chỗ của ba em đi.
- Anh Quân! - Công Nam khẽ gọi Trường Quân, nhưng anh lại lắc đầu ra hiệu với cậu.
Công Nam lo lắng nhìn bé Hân trở về với vòng tay của Văn Xuân, gã ta bế con bé lên, cười nói:
- Dù cháu có mở ra hay không thì cũng đã nhận rồi, như thế là đủ.
Ông cụ Hà nhăn mặt, quay sang nói với ông Tuân:
- Con đến chỗ của khách khứa rồi mời họ về đi, đặc biệt là nhóm học sinh kia, làm cho khéo một chút, đừng để người ta nhìn ra điểm bất thường.
Ông Tuân gật đầu sau đó nhanh chóng rời đi.
Chẳng mấy chốc, khách khứa đều lần lượt ra về, tuy có người nghi ngờ, nhưng vì nể mặt ông cụ Hà, không ai dám lên tiếng tỏ vẻ bất mãn, nhóm học sinh thì càng khỏi phải nói, ông Tuân chỉ cần nói câu đầu, họ đã ngoan ngoãn trở về hết.
Lúc này, trong căn phòng tổ chức buổi tiệc chỉ còn lại ba cha con ông Tuân, ông cụ Hà, Trường Quân và gia đình Văn Xuân, Công Nam cũng đã bảo bà ngoại và mẹ nuôi của mình đi trước, chuyện sắp diễn ra không nên để quá nhiều người biết thì hơn.
Mẹ của Văn Xuân lấy làm lạ, bèn hỏi:
- Anh sui à, chuyện này là sao? Tại sao mọi người lại về hết rồi?
Ông cụ Hà không còn kiềm chế nữa mà lộ ra vẻ mặt phẫn nộ đến cực điểm, ông cụ chỉ vào Văn Xuân, quát:
- Chị hãy hỏi thằng con khốn nạn của chị đi, gia đình tôi thấy hai mẹ con chị mẹ góa con côi cho nên hết lòng giúp đỡ, thật không ngờ thằng khốn này lại ra tay giết chết con trai và con dâu của tôi chỉ để thỏa cơn bệnh hoạn của nó.
Mẹ của Văn Xuân nghe vậy hoảng hốt muốn biện giải thì thằng con của mình đã ôm bụng cười sặc sụa.
- Ha ha ha… hết lòng giúp đỡ, ha ha ha… nực cười quá, ba vợ à, chẳng lẽ Quân không nói cho ba biết con là ai sao? À mà cũng đúng, có là ai thì cũng đã bị hai đứa cháu trai tài giỏi hủy hoại hết rồi, bây giờ con là kẻ trắng tay, ba vợ nói con nên làm gì để trả thù đây?
Mẹ của Văn Xuân hoảng hốt nhìn đứa con trai của mình trở nên điên khùng.
- Xuân, con đang nói gì vậy? Chẳng phải con đã khỏi bệnh rồi sao?
Văn Xuân lại bật cười rồi mở to đôi mắt điên dại nhìn mẹ mình.
- Đã là bệnh tâm thần thì sao mà khỏi được? Mẹ chỉ đang tự lừa dối mình thôi, năm xưa ba mẹ không nỡ đưa con vào trại tâm thần thì phải biết sẽ có ngày hôm nay chứ.
Mẹ của Văn Xuân á khẩu không nói được gì nữa, ông Tuân thấy tình hình không ổn bèn nói:
- Cậu phải nghĩ cho bé Hân, nó là con ruột của cậu mà.
Văn Xuân nhún vai tỏ vẻ vô tội, nói:
- Đúng vậy, con bé là con tôi, cho nên nó sẽ được ra đi một cách êm ái nhất, anh không thấy nó đã ngủ rất say sao?
- Cậu điên rồi! Cậu định làm gì? - Ông cụ Hà hét lên.
Văn Xuân không đáp lời, ngay sau đó, khắp nơi bỗng tỏa ra một mùi hôi kỳ quái chậm rãi bao trùm lấy căn phòng.
Văn Xuân nhìn chằm chằm vào Công Nam, nói:
- Có phải ngạc nhiên lắm không? Cậu đã dùng siêu năng lực của mình giám sát kiềm chế tôi, nhưng tôi vẫn có thể bố trí cái chết cho cậu, thật ra không có gì lạ, bởi vì tôi đã chuẩn bị tất cả thứ này trước lúc cậu phát hiện sự thật nữa đấy, tôi thông minh lắm đúng không? Ha ha nhãi con, cậu được công chúng tung hô là thần đồng mà, hãy thể hiện trí tuệ của mình đi, ha ha.
Mùi hôi thối kia càng lúc càng nồng, Văn Xuân đã uống sẵn thuốc giải từ trước nên không sao, nhưng mẹ của gã lại ôm ngực há miệng thở dốc, bà ta níu lấy tay của con trai cầu xin gã cứu mình, nhưng rồi sau cùng cũng từ từ trượt xuống, hai mắt trợn trừng, miệng sủi bọt, da dẻ đều phồng rộp hết cả lên.
Tuy nhiên, một lúc lâu sau, Văn Xuân lại thấy những người đang đứng trên bục lại không hề