Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Trường Quân và Công Nam trở về nhà riêng của hai người.
Trường Quân im lặng ngồi nhìn ảnh chụp chung của mình với ba mẹ một lúc thật lâu cũng không nhúc nhích, Công Nam lại không có ý định khuyên nhủ gì, bây giờ cậu cần phải cho anh một không gian riêng để tự điều chỉnh cảm xúc của mình lại.
Một tiếng đồng hồ sau, Công Nam bưng một ly ngũ cốc lên cho Trường Quân lót dạ, lúc này anh đã cất bức hình chụp cả gia đình vào tủ và gục đầu nhìn xuống sàn không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Anh uống chút ngũ cốc đi, cả ngày hôm nay không ăn được gì rồi.
Trường Quân ngẩng đầu lên, giơ tay nhận lấy ly ngũ cốc, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt cái ly sang một bên rồi nắm lấy tay Công Nam kéo cậu vào lòng.
Anh đặt cằm lên vai cậu, vòng tay siết chặt lấy cơ thể của cậu.
Mọi chuyện dường như đã kết thúc, nhưng anh cũng vô cùng mệt mỏi.
- Em xin lỗi.
Công Nam cũng ôm chầm lấy anh.
- Em không nên để gã ta nói ra những lời khiến anh tổn thương, nếu em biết gã ta sẽ nói như thế, em tuyệt đối không đồng ý với 001 kéo dài thời gian cho gã tác oai tác quái.
Chuyện lấy dịch não 001 ngăn cản không cho Trường Quân biết, vì đây là hành động phạm pháp, nếu bị phát hiện, cậu chắc chắn sẽ bị tổ chức liên minh khoa học của Trái Đất bắt giữ và trừng trị, thử hỏi làm sao anh có thể để cậu làm chuyện mạo hiểm như thế được chứ?
Nhưng một khi 001 gửi mẫu về hành tinh mẹ thành công, cậu sẽ được trừ thêm mười triệu điểm nợ, hiện tại cậu còn nợ tám mươi triệu điểm, có thể rút ngắn bao nhiêu tốt bấy nhiêu, cậu không sợ chết, chỉ sợ hai mươi năm sau phải rời xa anh, rời xa gia đình của mình mà thôi.
Trường Quân nghe Công Nam nói xong cũng không tra hỏi cặn kẽ, bởi vì anh đã đoán được đại khái chuyện mà cậu và 001 đang làm.
Anh chôn mặt vào hõm vai của cậu, sau đó dùng ý thức nói với 001:
- Cậu che chắn ý thức của Nam đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.
[Được thôi.
Che chắn đã mở, có chuyện gì?]
- Nếu hai mươi năm sau khoản nợ kia không thể trả được và Nam phải đến hành tinh mẹ của cậu chịu tội, lúc đó hãy đưa tôi theo cùng.
[Không được, anh đâu phạm tội, tôi không thể tự ý bắt cóc nhân loại.]
- Vậy tôi phạm tội là được chứ gì?1
Giọng điệu của Trường Quân trở nên nguy hiểm, 001 vô thức run lên.
[Tôi… để tôi hỏi ý kiến của chủ quản, anh đừng manh động.]
Hu hu, nhân loại này quá đáng sợ, đáng lẽ mình nên lấy dịch não của anh ta mới đúng.
Không! Nếu mình dám động vào người này, ký chủ sẽ là người đầu tiên liều mạng với mình, sao số tôi lại khổ đến vậy chứ? Đụng phải toàn nhân loại nguy hiểm, đổi lại hệ thống nghịch tập hoặc làm giàu có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhỉ?1
Trường Quân không để ý đến 001 nữa, anh nâng mặt Công Nam lên, hôn vào trán cậu một cái, nói:
- Mặc kệ tương lai có như thế nào, anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên em.
Công Nam mỉm cười, tự động dâng đôi môi của mình lên, hai người môi lưỡi giao triền, cả căn phòng vang lên tiếng “tách tách” đáng xấu hổ.
Bàn tay to lớn mang theo vết chai sần của anh luồn vào trong áo của thiếu niên và bắt đầu xoa nắn từng thớ thịt khiến từng đợt da gà của cậu cứ đua nhau nổi lên.
Chết tiệt, trải qua một đêm khai bao, cơ thể của cậu đã nhạy cảm đến mức chỉ vừa sờ vào thôi đã có phản ứng rồi sao?
Trường Quân dùng đầu móng tay khều nhẹ hạt đậu trước ngực Công Nam, ngay lập tức người cậu ưỡn lên, miệng phát ra một tiếng “ưm” thật dài.
- Em quyến rũ quá mức quy định rồi đấy, thế này thì sớm muộn gì cũng có ngày anh chết ở trên người em mất thôi.
Vừa nói, Trường Quân vừa day nhẹ hạt đậu, một luồng điện xông thẳng lên não khiến Công Nam chỉ biết há miệng thở dốc.
- Ha… Em nhột quá, anh đừng day nữa.
Trường Quân giống như không nghe thấy, bàn tay vẫn chơi đùa hạt đậu cho đến khi nó sưng tấy hết cả lên, anh lại đổi sang bên kia và tiếp tục dày vò nó.
Anh rời khỏi môi cậu, sau đó lần mò xuống cổ, xương quai xanh, cuối cùng cách một lớp áo, anh cắn nhẹ vào đỉnh nấm nhỏ xinh đã nhô lên vì bị chơi đùa quá nhiều.
- Đừng cắn đừng cắn… a…
Hôm qua không phải cảm giác này, anh Quân không dây dưa phần trên lâu như thế, cảm giác lạ quá.
Tiếng rên của Công Nam khiến tinh thần của Trường Quân càng thêm hăng hái, anh biết mình đã làm đúng, vì vậy cứ thế mà tiến tới thôi, anh nhanh nhẹn lột sạch quần áo trên người thiếu niên ra, một cơ thể thon dài hoàn mỹ, căng tràn sức sống của thiếu niên đập vào mắt anh.
Trường Quân ngồi trên người cậu, dùng hai bàn tay, bắt đầu từ vai trượt dài xuống phần bụng dưới không hề có một chút mỡ thừa nào.
- Em đẹp quá Nam ơi.
Trường Quân không khỏi thốt lên, anh giống như một người phàm mắt thịt bị yêu tinh mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ muốn chiếm đoạt hết tất cả của thiếu niên mà thôi.
Anh cúi người dùng lưỡi càn quét hết mọi nơi mà tay mình từng chạm qua, anh không dừng lại ở bụng dưới mà tiếp tục trượt xuống rồi ngậm lấy vật tượng trưng cho phái nam đang không ngừng run rẩy vì bị kích thích vào miệng, khoang miệng của anh ấm áp, đầu lưỡi của anh mềm mại, cổ họng của anh không ngừng hút vào dịch nhờn tiết ra khiến lý trí của cậu từng chút một bị rút sạch.
- Ha… ha…
Công Nam tự động giang rộng hai chân câu lấy cổ của Trường Quân, còn hai tay thì nắm lấy tóc anh không ngừng nhào nặn.
- A…
Trường Quân bị nắm tóc khiến da đầu phát đau, anh hút mạnh một cái, thiếu niên không phòng bị lập tức bắn ra.
- Khụ khụ…
Trường Quân cũng không đề phòng, sữa bắn thẳng vào cổ họng khiến anh ho sặc sụa.
Công Nam bật dậy vỗ lưng cho anh, lo lắng nói:
- Anh không sao chứ? Em xin lỗi, em không cố ý đâu.
- Khụ… anh không sao, đừng phí thời gian, chúng ta làm tiếp đi.
Trường Quân đè Công Nam xuống, nâng hai chân của cậu lên, sau đó đút một ngón tay vào.
- Á… bôi trơn, sao anh không dùng bôi trơn?
Trường Quân không rút ngón tay ra mà chậm rãi chuyển động tới lui, anh hôn lên môi cậu an ủi:
- Không sao đâu, bên dưới em tiết ra nước rồi, không cần bôi trơn, em cũng không đau mà, đúng không?
- Ưm… Vâng, nhưng lạ quá, không giống hôm qua.
- Ha ha…
Trường Quân bật cười rồi lại hôn cậu mấy cái mới nói:
- Anh biết ngay hôm qua em chưa tận hứng mà, vậy thì bây giờ thả lỏng và nghe theo lời anh nói đi.1
Trường Quân nhét vào thêm một ngón tay, Công Nam cố gắng thả lỏng ra để đón nhận, ngón tay của anh khá dài, đâm vào bên trong cũng sâu, các ngón tay cứ càn quét lung tung ở bên trong như đang tìm thứ gì đó.
- Á!
Công Nam hét lên, hai mắt cậu mở to, người ưỡn thẳng lên cao, đồng thời lại bắn ra lần nữa, cậu đã bắn hai lần, trong khi người đàn ông phía trên thậm chí còn chưa cởi quần áo.
- Tìm được rồi! - Trường Quân mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.1
Hôm qua quá xúc động, anh chỉ làm theo bản năng mà quên mất tìm điểm khoái cảm cho cậu, thảo nào sáng dậy, cậu chỉ than đau chứ không thấy sướng.
- Anh mau cởi đồ ra và đút cái kia của anh vào đi, đừng chơi đùa nữa.
- Em gấp như vậy làm gì?
Công Nam nhăn mặt chịu đựng cơn khoái cảm từ ngón tay anh truyền tới, nói:
- Màn dạo đầu quá lâu rồi, em sợ anh xẹp xuống mất.
Trường Quân: …1
Bạn trai lo lắng năng lực của