Trải qua một đêm dày vò xỉu lên xỉu xuống, hôm nay Công Nam ngủ đến tận hai giờ chiều mới tỉnh dậy, đôi mắt của cậu sưng húp, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không đau, đặc biệt là chỗ ở mông và hai đầu nấm, ê buốt đến mức cử động nhẹ thôi cũng đã nhói đến tận tim.
Sao lại thế kia chứ? Rõ ràng sướng hơn lần đầu, nhưng cũng đau gấp đôi lần đầu, chẳng lẽ sau này mỗi khi làm chuyện kia đều phải chịu khổ ư?
Nghĩ đến đây, đột nhiên ý định muốn lật kèo trong đầu Công Nam càng thêm mãnh liệt.1
Phải cho người đàn ông kia nếm thử mùi vị hai chân mềm nhũn, cả người đau nhức một lần để biết tiết chế hơn mới được.
Lúc này, trong phòng chỉ còn một mình cậu, có vẻ Trường Quân đã đi làm rồi, dù biết không thể trách anh, nhưng cậu vẫn cảm thấy uất ức khi vừa trải qua một đêm ân ái, tỉnh lại không thấy người yêu ở bên cạnh, giống như bị người ta ăn xong quẹt mỏ vậy.
Reng reng…
Chuông điện thoại của cậu vang lên, là bà ngoại gọi tới.
- A lô con nghe ngoại…
Chết rồi, giọng của mình sao khàn vậy nè?
Cũng phải, la hét cả một đêm, không tắt tiếng đã may lắm rồi, nhưng để bà ngoại biết được lại nghĩ đông nghĩ tây cho mà xem.
Quả nhiên, bà Hoa vừa nghe giọng của Công Nam không ổn lập tức hỏi lại:
- Con bị bệnh hả Nam?
Công Nam đành dựa vào cớ này nói cho qua chuyện:
- Dạ, cổ họng của con hơi đau.
Bà Hoa lo lắng nói:
- Dạo này mưa nắng thất thường, con nhớ tự lo cho mình đấy.
- Dạ, con biết rồi, mà ngoại gọi con có chuyện gì vậy?
Bà Hoa nghe cháu ngoại hỏi mới nhớ đến việc chính, bèn nói:
- Ngoại định kêu con đi chùa cúng mẹ con, con có đi nổi không?
Nếu bà Hoa không nhắc, có lẽ Công Nam cũng quên luôn người mẹ này rồi, không phải cậu vô lương tâm hay bất hiếu, chỉ là ban đầu đã không có tình cảm, thời gian lâu dài quên đi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bà ngoại muốn đi viếng, cậu không thể không theo cùng.
- Con chỉ bị đau họng thôi, đương nhiên có thể đi rồi, lát nữa con đến đón ngoại nhé.
Sau đó, Công Nam cúp máy rồi cố gắng chống tay ngồi dậy, hai chân vẫn mềm nhũn, cậu phải men theo vách tường để vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Hừm, nếu lát nữa đi gặp bà ngoại mà vẫn như thế này thì sẽ lòi mất.
Công Nam vội vàng gọi 001:
- Cậu có cách nào khiến thân thể của thôi bình thường trở lại không?
[Hừ, lúc thăng hoa thì hưởng một mình, tiệc tàn mới nghĩ đến đồng đội à?]1
Công Nam: …
- Cậu lại đọc mấy thứ tào lao này ở đâu vậy? Mau giúp tôi đi, lát nữa tôi phải gặp bà ngoại nữa.
[Một lần giảm đau, giá mười ngàn điểm học tập.]
Công Nam nghiến răng nghiến lợi, cái hệ thống chết bằm này lại nhân cơ hội làm tiền cậu nữa rồi, nhưng việc cấp bách, cậu không thể không nhường nhịn nó.
- Được, mười ngàn thì mười ngàn, cậu mau giúp tôi giảm đau đi.
[Được thôi.]
Ngay sau đó, đúng là Công Nam đã có thể đứng thẳng, mặc dù phía sau vẫn còn hơi nhói, nhưng chắc sẽ không cản trở hành động của cậu đâu.
Đầu tháng bảy thời tiết không quá nóng, nhưng cũng không lạnh đến mức phải mặc áo che kín cổ, bà Hoa nhìn cậu mặc áo kín đáo che cả cánh tay và cổ như thế, trong lòng lấy làm lạ, Công Nam vội vàng giải thích:
- Con đang bị đau họng mà, mặc kín một chút để phòng bệnh chuyển sang cảm sốt, tránh phiền phức.
Bà Hoa liếc nhìn cháu ngoại từ trên xuống dưới một lượt, chưa nói tin lời cậu vừa nói hay không đã thúc giục cậu gọi taxi đến đưa đi.
Trên đường đi, bà Hoa không nói với Công Nam một lời nào, mặc cho cậu tìm đủ mọi đề tài trên đời để trò chuyện cùng bà, lúc này, cậu mới nhận ra bà ngoại đang giận mình vì điều gì đó rồi.
Nhưng là điều gì? Chẳng lẽ do cậu mặc đồ kín đáo cho nên bà ngoại giận? Không thể có chuyện vô lý như vậy được.
Taxi dừng trước cổng chùa, bà Hoa và Công Nam bước xuống đi vào trong.
Cậu học theo bà ngoại vái lạy các vị thần phật trước điện ngoài, sau đó mới đi vào khu bên trong, nơi thờ các di ảnh của người đã khuất.
Từ trong hàng trăm bức di ảnh và chậu tro cốt, Công Nam tìm được nơi đặt ảnh thờ của mẹ mình.
Người phụ nữ trong hình còn quá trẻ, gương mặt của bà hiền hậu giống như cái tên của mình, nhưng nhân cách thì hoàn toàn trái ngược, đã không ít lần cậu thở phào vì người mẹ này mất sớm, không biết bà ngoại có giống cậu hay không.
Chắc là không, bởi lẽ tuy ngoài miệng nói hận nói ghét, nhưng chẳng phải bà ngoại vẫn muốn dẫn cậu đến cúng viếng cho mẹ hay sao?
Bà Hoa và Công Nam thắp nhang xong, cứ tưởng bà sẽ đi xin quẻ hoặc trở về nhà, nhưng bà vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào ảnh thờ của con gái với ánh mắt u buồn.
Một lúc sau, bà nói:
- Tao nuôi con cho mày đến lúc nó lớn, xem như cũng tròn trách nhiệm của bà ngoại rồi, còn sống mày không lo được cho nó thì chết rồi nhớ phù hộ nó khỏe mạnh nên người, vốn dĩ tao còn muốn nhìn thằng Nam lấy vợ sinh con, cho tao ẵm bồng cháu chắt, nhưng chắc là không được rồi Hiền à, haiz, thôi thì cũng do cái số nó như vậy, không có cháu dâu thì tao có cháu rể, mày coi mà phù hộ luôn thằng rể của mày, nó là đứa tốt, thương thằng Nam hết lòng, lại tài giỏi biết làm ăn, không phải hạng lưu manh xấu xa, thằng Nam thấy vậy mà tốt phước đó.1
- Ngoại…
Công Nam nhìn bà ngoại của mình với ánh mắt ngỡ ngàng, cậu không ngờ bà lại phát hiện ra nhanh như vậy, càng không ngờ bà có thể dễ dàng chấp nhận chuyện của cậu và anh Quân, thậm chí mong muốn hai người sống tốt.
Hốc mắt của cậu bắt đầu ươn ướt, mặc dù bản thân cậu không ngại công khai tính hướng, nhưng nếu được người thân ủng hộ thì đây chính là niềm hạnh phúc trọn vẹn nhất mà cậu nhận được rồi.
- Ngoại cái gì mà ngoại, theo tao qua đây xin quẻ.
Công Nam vội vàng nén nước mắt vào trong, đi theo sau bà Hoa tới chỗ của sư thầy.
Bà Hoa cung kính nói với sư thầy:
- Nhà tôi có đứa cháu, muốn xin quẻ để xem nó với bạn nó có hợp mệnh đến với nhau hay không.
Công Nam nhìn bà ngoại chăm chú nghe sư thầy phán, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, chỉ một hành động nhỏ như thế thôi, cậu cũng biết bà ngoại quan tâm mình thế nào rồi, may mắn đời này mọi thứ đều tốt đẹp, cậu cũng không còn gì hối tiếc nữa rồi.
Đi chùa xong, bà Hoa và Công Nam trở về nhà, bà còn dặn cậu rảnh rỗi phải dẫn Trường Quân đến nhà ăn cơm, cậu đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Rời khỏi nhà bà ngoại, Công Nam định đến công ty gặp Trường Quân rồi vào hệ thống không gian tiếp tục nghiên cứu quả cầu Hoodoo thì nhận được cuộc gọi của anh bảo cậu sang nhà chính gặp ông nội, trong đầu cậu lập tức hiện ra suy đoán nào đó rồi sinh lòng bất an.
Công Nam ngồi xe đến nhà ba mẹ nuôi, vừa bước vào đã thấy ông cụ Hà, ông Tuân bà Liên, Trường Quân và Thanh Tuấn ngồi sẵn ở trong phòng khách, dường như mọi người chỉ đang đợi một mình cậu đến.
Thấy Công Nam tới, Trường Quân đứng lên đi tới nắm lấy tay cậu dẫn vào trong, ngồi bên cạnh mình, bà Liên vốn chỉ mới nghi ngờ về quan hệ của hai người, bây giờ thấy hai người nắm tay thân mật như vậy, bà lập tức ngỡ ngàng đến mức phải dùng tay che miệng lại.
- Hai đứa… Thế này là sao? - Bà Liên hoảng hốt hỏi.
Mà điều càng khiến bà hoảng hốt hơn nữa chính là cha chồng, chồng và con trai của mình đều hoàn toàn bình tĩnh trước chuyện này.
Giống như họ đều đã biết, chỉ có một mình bà là vẫn vô tri không hề hay biết gì vậy.
- Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ hôm nay ba gọi cả nhà con họp mặt chính là vì chuyện của Quân và Nam sao?
Ông cụ Hà gật đầu, nói thẳng:
- Đúng vậy, lần này ba kêu mấy đứa tới là để hai đứa nhỏ thẳng thắn nói ra mối quan hệ của chúng nó.
- Ba! - Bà Liên