Kiều Nhân đứng yên không nhúc nhích.
Mới vừa rồi là quên không bước vào thì bây giờ là không muốn đi vào.
Bởi vì mua sách trên mạng, có sách chuyên ngành, còn nhân tiện mua cho Lục Hạ mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, toàn quyển dày cộp chất lại một chỗ, mới vừa rồi vừa đi vừa ôm chồng sách không cảm thấy nặng, vào lúc này đứng nghỉ, ngược lại cảm thấy trong tay mình đang bê một quả cân, đè xuống nặng trĩu.
Nam sinh bên cạnh ngược lại có phong thái lịch sự, nhìn thấy cô đang cố hết sức ôm chồng sách, chủ động đưa tay ra ôm lấy cái thùng đựng sách, vừa ôm vừa nói: "Chúng ta đi vào rồi nói sau."
Sự chú ý của cậu có lẽ không đặt vào người đang đứng trong thang máy, nếu không thì không thể nào không có phản ứng được.
Nam sinh đi theo sau cô, trên mặt rõ ràng là nụ cười sáng ngời, cộng thêm cậu đang ở cái tuổi này nên tinh thần phấn chấn: "Em tên là Lục Kỳ."
Kiều Nhân gật đầu một cái, nhẹ giọng đáp: "Kiều Nhân."
-Em tới làm thực tập sinh, bởi vì thời gian trước có chuyện cho nên không nhận chức được.
Kiều Nhân tiếp tục gật đầu.
-Chị... Chị làm ở bộ phần nào thế?
Kiều Nhân: "..."
Cậu ta thật sự coi người đàn ông đứng bên cạnh là trong suốt vô hình.
Kiều Nhân đảo mắt, nhìn qua không hề để lộ đuôi mắt, khi trả lời giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Bộ phần xã hội."
Lục Kỳ toét miệng cười một tiếng: "Thật là trùng hợp, em cũng vậy."
Tiếng nói vừa dứt, sau lưng truyền tới tiếng cười của đàn ông.
Lục Kỳ vô ý quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn thấy tướng mạo người đàn ông thì sửng sốt ngay lập tức, cậu muốn giơ tay lên dụi mắt, nhưng hai tay vẫn ôm thùng sách không thể làm được, căn bản là vô ích, Lục Kỳ chỉ có thể lui về phía sau và trừng mắt nhìn.
Một lát sau, cậu mới dời sang bên Kiều Nhân một chút, nhỏ giọng hỏi cô: "Kiều tỷ, phía sau chị không phải là cái người lần trước..."
Mắt Kiều Nhân giật một cái, ho khan một tiếng.
Đây là phản ứng ngầm thừa nhận.
Lục Kỳ bừng tỉnh hiểu ra, ý thức được vấn đề, chân mày lập tức nhíu lại, toàn bộ biểu cảm gương mặt cũng phong phú lên không ít: "Vậy chị nói xem anh ấy có nghe thấy mấy lời em vừa nói không?"
Mới vừa rồi cậu cố gợi lại cho Kiều Nhân nhớ ra cậu là ai, căn bản không có chú ý tới cửa thang máy mở ra lúc nào, cho nên cũng không biết lời mình nói ra bị người ta nghe được bao nhiêu.
Kiều Nhân dời sang bên nửa bước, thành thật trả lời: "Không biết."
Nhìn tình huống thì có lẽ là không nghe.
Nếu có nghe, thì biểu cảm trên mặt Kỷ Hàn Thanh sẽ không phải như thế này.
Lục Kỳ: "Vậy anh ấy là bạn trai chị đúng không?"
Đây tựa hồ là câu hỏi mà tất cả những người muốn biết nội tình của một vấn đề thường hỏi.
Kiều Nhân mím môi, khóe miệng vô ý thức nhẹ nhàng giương lên một chút: "Còn chưa phải đâu."
Tiếng nói vừa dứt, cửa thang máy mở ra, đã đến tầng của phòng làm việc bọn họ.
Kiều Nhân ấn nút giữ thang máy, chờ Lục Kỳ cầm đồ giúp mình đi ra ngoài, vừa muốn đi ra cùng nhau thì bị người phía sau gọi lại: "Kiều Nhân, em ở lại một chút."
Kiều Nhân vừa bước một chân ra ngoài, trong chớp mắt nhanh chóng thu về.
Lục Kỳ đứng trước mặt kinh ngạc xoay đầu lại: "Kiều tỷ..."
Kiều Nhân xua tay với cậu một cái: "Phòng làm việc ở hành lang phía đông, trên cửa có đề bộ phận xã hội số ba, em cứ đi trước đi."
Dừng một chút, cô hướng ra người đang đứng bên ngoài cười một cái: "Cám ơn."
Lục Kỳ há miệng một cái, còn chưa kịp nói gì, cửa thang máy đã tự động khép lại.
Bên ngoài thang máy, Lục Kỳ ngơ ngác đứng một lúc lâu, mãi sau mới phản ứng được, cậu giơ tay lên sờ chóp mũi một cái, kết quả quên mất tay đang ôm thùng sách, buông tay ra, thùng sách không có lực đỡ liền rơi xuống, mặc dù nam sinh phản ứng nhanh, nhưng vẫn bị đập vào chân.
"Tôi..."
Bên cạnh có người đồng nghiệp không rõ chuyện đi ngang qua, Lục Kỳ chỉ có thể đem lời chửi bậy sắp tuôn ra khỏi miệng thu về, ngồi xổm xuống ôm lấy thùng sách, khấp khễnh đi về hướng phòng làm việc.
Tai nạn bên ngoài thang máy thì nhiều vô số, nhưng bên trong thang máy lại là một mảnh lặng yên.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm từng con số đang nhích dần lên, mắt nhìn mấy lần cô mới mở miệng: "Kỷ tổng, chú tìm tôi có việc gì không?"
"Có." Người đàn ông nhẹ đáp: "Vụ án đầu độc mở phiên tòa phúc thẩm vào thứ bảy, thứ sáu có cơ hội đi phỏng vấn người trong cuộc."
Kiều Nhân "À" một tiếng: "Cậu ta mời luật sư sao?"
-Mời.
Kỷ Hàn Thanh ngừng nói, khẽ cau mày: "Mời một luật sư ở văn phòng luật của Phó Yến."
Văn phòng luật của Phó Yến, để tùy tiện được nhận một vụ kiện tụng thì phải tốn không ít tiền.
Kiều Nhân nhớ người tình nghi gia cảnh rất chung chung.
Vậy chung chung đến mức nào?
Cô từ Lục Hạ phân tích tình huống thì biết được hình như là một nhà ba miệng ăn, cùng sinh sống trong căn phòng hai mươi mét vuông.
Mua một quả trứng ở thành Bắc cũng phải mất mười đồng, gia cảnh như thế này nghiêm túc mà nói thì chính là túng thiếu.
Mũi chân Kiều Nhân hơi nhích lên, nhẹ nhàng di trên sàn nhà, cảm thấy không thể tin được: "Người nhà cậu ấy tìm luật sư sao?"
-Là gia đình nạn nhân tìm.
Kiều Nhân chợt quay đầu nhìn: "Cái gì?"
Kỷ Hàn Thanh tựa như bị phản ứng của cô chọc cười, ngay cả lông mày nhăn lại hồi lâu giờ cũng giãn ra, anh hỏi lại: "Không dám tin à?"
Nào không dám tin tưởng, chỉ đơn giản đây là sự kiện vô cùng kinh ngạc ngoài dự đoán.
Cô lớn như vậy, còn chưa thấy nhà nào con trai mình bị hại mà người thân nạn nhân lại còn tìm luật sư biện hộ cho kẻ tình nghi.
Lông mày Kiều Nhân nhíu lại sâu hơn: "Có bệnh sao?"
Kỷ Hàn Thanh nhìn cô một cái, không nhịn được đưa tay lên mi tâm cô nhẹ ấn: "Không thể nói."
Chuyện thành ra như thế này rõ ràng đã chệch khỏi quỹ đạo bình thường.
-Mấy ngày nay chuẩn bị một chút.
Kiều Nhân vẫn đang nghiêng đầu, nhẹ "À" một tiếng.
Đầu ngón tay Kỷ Hàn Thanh vẫn đặt trên mi tâm cô dừng lại mấy giây, sau đó hướng xuống dọc theo sống mũi, lại xuống dưới nữa, qua đến khóe miệng rồi đến cằm, sau đó mới dừng lại.
Hô hấp Kiều Nhân không tự chủ được vơi không ít, cô khẽ nuốt nước miếng, mi mắt cong cong, hai bên tai hồng hồng.
Ngay tại thời điểm cô cho là Kỷ Hàn Thanh sẽ làm gì đó thì bỗng "đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Không khí bên ngoài lập tức tràn vào, đem sự trì trệ oi bức trong không gian nhỏ hẹp này thổi tan không ít, Kiều Nhân không hiểu sao trong lồng ngực trào ra một tiếng thở phào không thể thở ra ngoài.
Thang máy đã dừng lại kịp thời, cảm xúc mất mát bỗng nhiên "phiên giang đảo hải" (*) trào dâng trong lòng.
(*) Phiên giang đảo hải là sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động.
Cô cảm thấy mình điên rồi, nghiêng đầu sang một bên, vừa muốn bước ra trước, tay trái bị Kỷ Hàn Thanh kéo lại, cùng lúc đó, giọng người đàn ông vang lên, thật thấp trầm trầm, ẩn giấu nụ cười: "Đóng cửa lại một chút."
Kiều Nhân: "..."
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, cũng không có khả năng là người khác đóng hộ, tay phải Kiều Nhân giơ lên ấn nút khép cửa.
Ngón tay cô chững lại, vừa muốn mở miệng hỏi muốn đi tầng mấy, cổ tay liền bị người ta khẽ kéo, giây tiếp theo, cô bị người đàn ông đặt trên vách thang máy.
Đôi mắt Kiều Nhân mở to: "Chú...Chú muốn làm gì?"
"Làm chuyện em muốn làm." Kỷ Hàn Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe miệng cô: "Mới vừa rồi không làm, nhìn em hình như có chút thất vọng."
Kiều Nhân: "..."
Biểu hiện của cô rốt cuộc lại rõ ràng như thế sao... Đầu Kiều Nhân nghểnh ra đằng sau, nhẹ nhàng dán vào vách thang máy, hết sức nói lời phản bác không có sức thuyết phục: "Tôi không cảm thấy thất vọng."
Người đàn ông cười khẽ: "Có chuyện muốn hỏi em."
-Hỏi cái gì?
-Lần trước anh hôn em bị người khác nhìn thấy, định bao giờ cho anh một cái danh phận?
Kiều Nhân trừng mắt nhìn, vừa muốn mở miệng, liền bị một câu anh nói ra cắt đứt: "Đừng có nói là không biết."
"..."
Kiều Nhân thật sự không biết.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô căn bản là không có thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này, cô nhíu mày, che đi biểu cảm, gương mặt xinh đẹp giờ chỉ nhìn thấy nửa.
Kiều Nhân không nói lời nào, trong thang máy dần yên tĩnh trở lại.
Bởi vì vừa rồi cô không ấn tầng, mọi người ở các tầng không ai có nhu cầu sử dụng thang máy, thang vào lúc này vẫn đang dừng lại ở tầng trên cùng, không lên cũng không xuống.
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ rũ mắt lẳng lặng nhìn cô.
Kiều Nhân hoài nghi nếu như mình không cho thời gian chính xác, người đàn ông này sẽ không để cô đi ra ngoài, ngón tay cô khẽ động một chút, lặng thinh nửa ngày cuối cùng chỉ nói ra được một câu: "Tôi thật sự không biết."
Cô có thể để ý tới cảm xúc của bản thân nhiều hơn người bình thường, cho nên loại chuyện như vậy rất dễ dàng lùi bước, trong thời gian ngắn đã ra quyết định luôn thì cảm thấy mình không có trách nhiệm.
Cổ tay trái Kiều Nhân vẫn đang bị Kỷ Hàn Thanh đè lên trên vách thang máy, ngón tay cô nhẹ nhàng cong lại, ở trên vách tường lạnh như băng giằng mấy cái, sau đó mới hắng giọng, ngẩng đầu hỏi anh: "Chú thật sự thích tôi à?"
Nói nhảm.
Kỷ Hàn Thanh lười để ý tới cô, tay buông lỏng một chút, giơ tay lên ấn nút mở cửa thang, khóe miệng Kiều Nhân giương lên, nụ cười dịu dàng mà thanh thuần: "Để tuần sau đi."
Thích chính là thích, nhưng loại chuyện này không thể ra quyết định dễ dàng.
Kiều Nhân cảm thấy mình thật vất vả để nói ra một lời, cho rằng có thể thấy được biểu cảm Kỷ Hàn Thanh tốt hơn một chút, kết quả ngẩng đầu nhìn lên nhìn qua, biểu cảm người đàn ông này không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ nhẹ hé mắt: "Tuần nào?"
Kế sách là theo nguyên
tắc có thể kéo dài một ngày hay một ngày, giọng Kiều Nhân đáp lại không còn sức: "... Tuần tới này."
Kỷ Hàn Thanh nhếch môi dưới, giơ tay lên buông lỏng cà vạt: "Chậm một ngày cũng không được."
Lời vừa dứt, anh đã nhấc chân ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy rất nhanh tự động khép lại, Kiều Nhân nhìn chằm chằm khoảng cách hai cánh cửa càng ngày càng gần, sau đó khi chiều ngang chỉ bằng một cái cổ tay thì cửa thang lại mở ra.
Rất nhanh, cửa thang máy hoàn toàn mở ra, người đàn ông đứng bên ngoài, khóe miệng khẽ giương, ánh mắt sâu nồng đậm: "Quên một chuyện."
Kiều Nhân cau mày: "Chuyện gì?"
Ngón tay người đàn ông khẽ ngoắc: "Em đi ra đi."
Kiều Nhân cho rằng anh gọi mình vào phòng làm việc lấy đồ, kết quả mới vừa bước ra, còn chưa kịp đối mặt với anh, người đàn ông đột nhiên cúi người xích lại gần, khẽ giơ tay nâng cằm cô hôn xuống.
Người đàn ông khẽ thở, tựa như nhẹ nhàng phác họa dọc chiều môi cô, hô hấp Kiều Nhân càng lúc càng không được bình ổn, hai chân mềm nhũn, vào lúc thiếu chút nữa ngã xuống thì cổ tay lại bị đè nhẹ nhàng đặt trên tường.
Nụ hôn này so với khi nãy rõ ràng sâu hơn rất nhiều.
Nếu như mới vừa rồi chỉ hời hợt, thì bây giờ hoàn toàn có thể hình dung qua hình ảnh cuồng phong ập tới.
Tâm trí Kiều Nhân chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, cô thậm chí không biết đến bao giờ mới kết thúc, hai tay vịn vào cánh tay người đàn ông khẽ mở miệng thở hổn hển mấy cái.
Cô bây giờ không chỉ thiếu dưỡng khí tột độ, mà còn hoàn toàn không có sức lực để nói chuyện.
Giọng nói Kỷ Hàn Thanh cũng có chút thiếu dưỡng khí, không khí nặng nề bao trùm, vô cùng trầm thấp: "Mấy ngày nữa anh phải đi công tác."
Anh dừng lại: "Thứ sáu em đi phỏng vấn cùng với Lục Kỳ."
Kiều Nhân còn chưa kịp phản ứng.
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, cả người bị hôn đến choáng váng, sửng sờ mở mắt, không lên tiếng.
-Nghe thấy lời anh nói không?
Kiều Nhân: "..."
Kỷ Hàn Thanh cũng không tái diễn lại hành động vừa rồi, ngón tay khẽ giơ lên, vén ra mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Kiều Nhân: "Đi làm việc đi."
Kiều Nhân: "..."
Hay là không phản ứng kịp.
Đáy mắt Kỷ Hàn Thanh ý cười càng sâu, thay cô ấn nút thang máy, sau đó ẩn cô vào trong rồi ấn số tầng của cô.
Nửa phút sau, Kiều Nhân đứng một mình trong thang máy, rốt cuộc giờ mới phản ứng được, cô giơ tay lên che kín mặt.
Nhiệt độ trên đầu ngón tay nóng lên, là nhiệt độ từ mặt cô truyền tới.
Buổi chiều Kiều Nhân sau khi trở lại phòng làm việc, ngồi lơ đãng mấy phút, sau đó bắt đầu làm việc như đánh tiết canh gà vậy.
Những người khác trong phòng trợn mắt há mồm.
Mà coi như trong phòng làm việc chỉ có một giống đực duy nhất, dáng dấp Lục Kỳ rạng rỡ, tính cách tốt, giọng nói lại dễ nghe, rất nhanh trở thành só một trong lòng các chị em phụ nữ, lần này lại nhận trách nghiệm to lớn đi giúp đỡ người khác, đi tới hỏi han tình huống với Kiều Nhân: "Kiều tỷ, chị sao thế ạ?"
Cậu cùng thực tập với Kiều Nhân, nhưng là đi học sớm nên Lục Kỳ trẻ hơn một tuổi so với Kiều Nhân.
Kiều Nhân vẫn tiếp tục viết bản thảo: "Không làm sao cả."
"Chị làm việc hai tiếng rồi." Cậu nhìn đồng hồ: "Chị vừa mới ngẩn người mười phút đó."
Kiều Nhân: "Cậu còn nhớ thật chính xác."
-Còn nữa...
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn hắn.
Một bên tai Lục Kỳ đỏ lên, ấp úng nói: "Kiều tỷ, em cảm thấy chị nên cần một cái gương."
Phản ửng của cậu quá mức không bình thường.
Trong lòng Kiều Nhân lộp bộp một tiếng, chuông báo động nhất thời reo lên trong người, cô biết đại khái Lục Kỳ nói chuyện gì, mím môi một cái, đẩy ghế ra đi ngay vào phòng vệ sinh.
Bên này cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Lục Hạ "wow" một tiếng: "Không khác gì hồi xưa tôi ăn mấy con tôm càng xanh cay biến thái là mấy!"
Tiểu Hắc đạp cô: "Cái miệng cô cứ khoa trương như vậy sao?"
-Không khác mấy không khác mấy không khác mấy...
Tiểu Hắc: "Tiểu Kiều dẫn chúng ta đi ăn tôm càng xanh nhé?"
Lục Kỳ: "Chỉ có thể là tôm càng xanh ở phía nam."
Tiểu Hắc giật mắt mấy cái: "Có ý gì?"
Lục Hạ liếc mắt, vừa mới nói nửa câu, cửa phòng đã bị mở ra, Kiều Nhân đã quay lại từ phòng vệ sinh.
Ánh mắt cô khẽ giương lên lên quét qua ba người đang ngồi: "Im miệng, không cho phép hỏi."
Mọi người: "..." -
Sau sự kiến tôm cay biến thái ấy, Kiều Nhân nhiều ngày rồi vẫn chưa nhìn thấy được tôm càng xanh.
Cô mấy ngày nay chỉ có chạy đi chạy lại hai đầu bệnh viện – tòa soạn, thời gian rảnh mới mở WeChat lên nói chuyện phiếm, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện hình cái đầu mất mấy giây, sau đó lại bắt đầu chọn hình viết bản thảo.
Hoàn toàn không có tiến triển gì với người thân của nạn nhân ở bệnh viện, mỗi ngày phóng viên đến bị chặn bên ngoài cửa nhiều không đếm xuể, vóc dáng Kiều Nhân không thấp, nhưng vẫn dễ như trở bàn tay bị nhóm phóng viên đè bẹp mất mấy giây.
Cô bị chen lấn mấy ngày, dứt khoát chỉ tập trung chạy đi chạy lại Đại học Y.
Chạy hết ký túc xá thì lại chạy qua khu giảng đường.
Hơn chín giờ sáng thứ sáu, Kiều Nhân lần cuối cùng chạy đến trường phỏng vấn người trong cuộc, Lục Kỳ ngồi cạnh ghế tài xế, xe dừng lại, cậu nhắm mắt thoát khỏi việc hoa mắt: "Kiều tỷ, chị biết tại sao anh ấy để cho em đi cùng chị không?"
Kiều Nhân nhếch môi dưới: "Bởi vì em là nam à?"
Lục Kỳ cũng cười theo, lắc đầu thở dài: "Em là bạn học cùng trung học với Vu Minh."
Vu Minh – nghi phạm của vụ án lần này.
-Điều kiện gia đình cậu ấy không tốt lắm, lại có cả mẹ kế, khi đi học thường xuyên bị người khác bắt nạt.
-Đặc biệt là cậu ấy có ngoại hình không tệ, thời điểm học lớp mười một, hoa khôi trong lớp thích cậu ấy, lớp bọn em khi ấy có một người con nhà giàu đang theo đuổi bạn mỹ nữ ấy, biết mỹ nữ thích cậu ấy, còn gọi người đi ra thu thập cậu ấy một trận.
Lục Kỳ quay đầu nhìn cô: "Thu thập một trận, chị hiểu là gì rồi đúng không?"
Kiều Nhân gật đầu, ánh mắt hơi tối lại.
Mấy ngày nay chỉ một lòng chạy quanh trường đại học cuối cùng cũng có thành quả.
Ví dụ như từ hai người bạn cùng phòng với Vu Minh, cuối cùng cũng chịu mở miệng, thỉnh thoảng nói mấy câu về mối quan hệ của Vu Minh và nạn nhân.
Trước kia quan hệ rất tốt, sau đó đột nhiên bắt đầu lãnh đạm, về sau nữa chính là Vu Minh có bạn gái, sau đó một người khác đoạt lấy bạn gái của cậu ấy.
"Thật là một con người đáng thương." Lục Kỳ tiếp tục than thở: "Nhưng cũng là một người thật ưu tú."
Có thể thi đỗ trường Đại học Y danh tiếng cũng chỉ có thể là học sinh xuất sắc.
Kiều Nhân sờ chóp mũi, sau đó lấy di động ra nhìn thời gian, chín giờ rưỡi.
Cách thời gian hai người bọn họ đi gặp Vu Minh chỉ còn một tiếng.
Bên tai là tiếng Lục Kỳ than thở, mà trên màn hình hiện lên một tin nhắn: "Thứ sáu rồi."
Một giây tiếp theo: "Kiều Nhân, chị không nhớ em là ai sao?"