Người kia gọi điện thoại tới cũng là để xác nhận lại một chút, bởi vì bản thân cũng không xác định được bản thảo như vậy có được xuất bản hay không, tòa soạn của bọn họ không như các tòa soạn nhỏ khác, phát hành được số lượng nhiều, phạm vi quảng bá cũng rộng rãi, cung cấp cho công chúng bài báo theo hướng tự nhiên cũng không cần nhiều lời.
Sức ảnh hưởng lớn, băn khoăn trăn trở cũng lớn theo không ít.
Thanh âm lật giấy tờ ở đầu bên kia ngừng lại, người nọ rõ ràng không hề nghĩ tới việc anh sẽ thay đổi chủ ý, sững sờ: "Được, tốt..."
Dừng một chút, anh ta tựa như là không tin vào những lời mình vừa nghe được, xác nhận lại với Kỷ Hàn Thanh: "Kỷ tổng, ngài chắc chắn?"
Bên này Kỷ Hàn Thanh cau mày đáp lại: "Ừ."
"Vậy mới vừa rồi..."
Chân mày Kỷ Hàn Thanh nhíu lại càng sâu.
Bản thảo về Vu Minh cũng không hoàn toàn có khả năng không cho phép đăng lên, mặc dù chủ đề này so với những bài báo khác nhạy cảm hơn rất nhiều, chỉ là mức độ tiếp nhận của công chúng trong những năm gần đây đã cao hơn nhiều, viết dài quá cũng không tốt, chỉ cần sửa đổi có chừng mực thì sẽ không thành vấn đề gì to tát.
Vừa rồi sở dĩ anh phải nói dứt khoát như vậy, đơn giản cũng là vì Kiều Nhân tỉnh giấc, có thể nghe thấy anh nói chuyện điện thoại.
Bản thảo là Kiều Nhân tự tay viết, ở ngay trước mắt cô mà không để lại chút vết tích gì thì cô ít nhiều sẽ có chút "tâm bất cam tình bất nguyện", nên bây giờ nói như thế này thì đến lúc đó cô tám phần là sẽ nói với anh mấy câu khen ngợi.
Kết quả lần này lời khen ngợi còn chưa nói ra ---- cô đã trực tiếp đặt tay lên tay anh.
Lần đầu tiên Kiều Nhân chủ động như vậy, hơn nữa đối với cô mà nói, chủ động đã có chút hơi quá rồi.
Ngón tay Kỷ Hàn Thanh khẽ động, trở tay nắm trọn lấy bàn tay Kiều Nhân, nói với đầu điện thoại bên kia: "Anh rất rảnh sao?"
"..."
Người kia cũng không dám lắm mồm nữa, thuận miệng nói mấy câu lấp liếm cho qua, quả quyết cúp điện thoại.
Bên này Kiều Nhân ngồi ở vị trí cạnh người lái, vốn là vừa rồi đầu óc có chút mơ màng, nghe được cuộc điện thoại này, thoáng chốc đã thanh tỉnh rất nhiều.
Cô ưỡn thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước hồi lâu, sau đó mới quay mặt lại nhìn người đàn ông ngồi kế bên mình: "Đây coi như là đi cửa sau sao?"
Người đàn ông nửa cúi đầu, tay phải nắm lấy tay trái Kiều Nhân, mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay anh nhẹ nhàng thu lại, giương mắt nhìn qua, bởi vì tư thế có vấn đề, đường viền hai mí mắt cũng sâu hơn, khóe môi anh nhếch lên: "Em nói xem?"
Quang minh chính đại đi cửa sau như vậy, không chừng Phó tổng ở đầu bên kia cũng hiểu ra.
Mặt Kiều Nhân nóng lên, tim tựa hồ thình thịch gấp đôi bình thường, ngay cả khi bản thân nói chuyện, giọng nói truyền ra cũng tựa như mang theo tiếng tim đập, cứ như vậy tim thịch một tiếng rồi lại nhanh hơn một tiếng, cô không chớp mắt nhìn anh chằm chằm: "Có thể xảy ra vấn đề gì không a?"
-Không biết.
"..."
-Xảy ra chuyện gì cũng không có đổ lên đầu em.
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy coi như là đổ trên đầu ai?"
-Anh.
Kiều Nhân vừa mới thở ra một hơi, vào lúc này lập tức thu lại.
Cô không nói thêm gì nữa, để mặc cho người kia nắm tay mình.
Sau đó một giây trôi qua, một phút trôi qua rồi mười phút trôi qua, hai người thậm chí không ai mở miệng nữa, nhưng trái tim Kiều Nhân lại an bình một cách khó hiểu.
Bên ngoài không ngừng có tiếng xe qua lại, thỉnh thoảng cũng có ánh đèn pha hất vào trong xe, chợt lóe rồi biến mất.
Bả vai Kiều Nhân dần bình ổn lại, nhẹ nhàng dựa vào phía sau một chút, bàn tay bị Kỷ Hàn Thanh nắm cũng rịn ra một tầng mồ hôi qua từng kẽ tay, cô cũng hiếm khi không cảm thấy khó chịu, năm ngón tay buông lỏng nhưng không rút ra.
Di động Kỷ Hàn Thanh lại có điện thoại gọi tới.
Kiều Nhân lặng yên ngồi, nghe âm điện thoại vang lên sau đó ngừng lại, tiếp theo là giọng nói của người đàn ông: "A lô."
Lần này hẳn không phải là chuyện công việc.
Bởi vì Kiều Nhân rất nhanh nghe được tiếng anh cười: "Cậu có bệnh à?"
Hôm nay có vẻ như tâm tình Kỷ Hàn Thanh phá lệ tốt hơn mọi ngày.
Kiều Nhân nuốt nước miếng một cái, nghiêng đầu nhìn khóe miệng khẽ giương lên trên gương mặt người đàn ông, sau đó ánh mắt dần thấp xuống... Chẳng lẽ bởi vì cô nắm tay anh sao?
Cô dời tấm mắt đi chỗ khác, khóe miệng cũng bất tri bất giác giương lên.
Điện thoại mười phần thì tám chín phần là Phó Yến gọi tới, bởi vì mặc dù Kiều Nhân không nghe được giọng nói của anh, nhưng cũng có thể cảm nhận được đầu bên kia toả ra mấy phần không đứng đắn.
Kiều Nhân nghe có chút mệt mỏi, cố chấp mở to mắt nhìn, ý thức ngây dại mấy phút, Kỷ Hàn Thanh cuối cùng cũng cúp điện thoại: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau đó tay anh buông lỏng một chút, tay trái Kiều Nhân trong phút chốc trở nên trống rỗng, cô theo bản năng siết chặt ngón tay lại, hơn nửa phút sau mới phản ứng được, cô "À" một tiếng, vừa mới quay đầu muốn xuống xe, kết quả kéo mấy cái cửa cũng không mở ra.
Kiều Nhân lại quay đầu nhìn sang phía anh: "Không mở ra."
Kỷ Hàn Thanh nhíu mi: "Cửa không khóa."
Kiều Nhân cũng mở cửa theo anh, rõ ràng là động tác giống nhau, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hai người khác nhau, một cứng nhắc, một dịu dàng: "Thật sự mở không ra."
Cô nói quả thực rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức tựa như xe bị hỏng rồi.
Anh nhẹ nhàng xuy một tiếng, cho là cửa thật sự không mở được, rướn người tới thay cô mở.
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra sau lưng và chạm vào tay nắm cửa xe, nhìn người đàn ông tới gần hơn một chút, rồi dừng lại khi cách cô mấy xăng ti.
Một giây tiếp theo, tay anh mới đưa tới người Kiều Nhân, Kiều Nhân lại đột nhiên cúi đầu xuống, sau đó vô cùng chính xác và nhanh chóng hôn một cái vào khóe môi của anh.
Nhẹ vô cùng, không đáng để được gọi là hôn.
Kiều Nhân chủ động hôn, mặt đỏ tới tận mang tai, cả người giống như một con vịt bị bỏ vào lò nướng nửa ngày, nóng không tả nổi. Kết quả giương mắt nhìn một cái, người nọ căn bản lại không phản ứng gì, ánh
mắt nhẹ nhàng híp một cái, nhìn không thân thiện chút nào.
Bàn tay Kiều Nhân đặt ở sau lưng nhẹ nhàng cầm lấy tay nắm, vừa muốn mở cửa xe chạy ra ngoài, còn không kịp xoay người, cửa đã bị bàn tay người kia đóng lại.
Kỷ Hàn Thanh nắm cổ tay cô nhẹ nhàng đặt trên ghế, giọng nói thật trầm, ánh mắt thật sâu: "Câu dẫn anh?"
Kiều Nhân: "Không có."
Cô không cho rằng mình có bản lĩnh câu dẫn được Kỷ Hàn Thanh.
Trước kia không có, bây giờ chắc càng không có.
-Đây là ý gì?
Tim Kiều Nhân đập liên hồi vẫn chưa bình tĩnh lại được, cả người nóng muốn bốc khói, cô dùng lực cắn môi một cái, cố gắng để bản thân nói được một câu hoàn chỉnh: "Ý là cho anh danh phận."
Kỷ Hàn Thanh không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, một lúc sau ánh mắt vẫn không rời đi.
Kiều Nhân đối mắt với anh hồi lâu, bị anh nhìn đến mức da đầu có chút tê dại, mới vừa mất tự nhiên chuyển dời tầm mắt, liền nghe thấy người đàn ông nhẹ hỏi: "Danh phận gì?"
"..."
Cô không tin là anh không hiểu gì.
Kiều Nhân khẽ hừ một tiếng: "Anh muốn danh phận nào?"
Kỷ Hàn Thanh cúi đầu, môi nhẹ nhàng phủ bên tai cô, giọng nói trầm thấp lại khẽ khàng: "Ông xã a."
Thanh âm ba chữ này rõ ràng không lớn, thậm chí có chút mơ hồ không rõ, nhưng đi vào trong lỗ tai Kiều Nhân, hết lần này tới lần khác một chữ bị phóng to gấp mấy lần, để cô nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Cả người Kiều Nhân nóng bừng, nóng đến nổi cô cảm thấy mũi mình bây giờ cũng có thể phun ra lửa giận, cô xoay đầu: "Kỷ Hàn Thanh, anh đừng có được voi đòi tiên..."
Vốn là cô trừng mắt nhìn anh một cái, kết quả chỉ khí thế nửa câu đầu, nửa câu sau yếu đi khi gắng gượng nhìn vào đôi mắt người đàn ông.
Ngoại hình Kỷ Hàn Thanh đẹp trai, đặc biệt đôi mắt kia là đẹp nhất, con ngươi sâu thẳm âm trầm, Kiều Nhân nhìn một cái, ánh mắt ngay lập tức bị bắt lấy, sau đó từng chút từng chút mà rơi xuống.
Khóe miệng anh nhẹ nhàng giương lên: "Không phải em hỏi anh muốn danh phận gì sao?"
Kiều Nhân: "..."
Cô nào biết anh sẽ nghĩ xa xôi như vậy.
Để cho anh trở thành bạn trai đã không hề dễ dàng, kết quả anh lại ngược lại, tốt rồi, còn muốn nhảy cấp lên làm chồng cô.
Kiều Nhân trong đầu nghĩ, anh nằm mơ.
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng sau khi mặt Kiều Nhân căng ra mấy giây, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhoẻn lên một chút: "Em là hỏi..."
Lời còn chưa nói hết đã bị chặn lại.
Đôi mắt Kiều Nhân trong phút chốc mở to, vốn là vừa định cứ chớp mắt như vậy để mắt gắng gượng thêm một chút, một lúc lâu sau lại chớp liên hồi.
Hai môi chạm nhau, hô hấp mang mùi hương tựa nhau, Kiều Nhân nuốt nước miếng một cái.
Chưa đến mấy giây, môi người đàn ông dời đi, Kiều Nhân vừa mới thở gấp liền bị người ta đẩy ghế một cái, giây tiếp theo, nụ hôn một lần nữa rơi xuống môi cô.
Lần này anh hôn vừa vội vã vừa dữ dội, không cho cô có cơ hội thở dốc, đầu lưỡi lướt qua một chút, ôn nhu lại bạo ngược.
Kiều Nhân bị hôn, nước mắt cũng nhanh chóng chảy xuống, cô trừng mắt nhìn, thật sự lại có thêm một giọt nữa lăn xuống, mặt cô đỏ bừng, bởi vì không lấy hơi được cho nên hô hấp vô cùng khó khăn.
Cũng không biết qua bao lâu, Kỷ Hàn Thanh vừa mới nghiêng đầu sang, Kiều Nhân ngay lập tức mở cửa xe đi xuống, đón gió bên ngoài, ngồi xổm người xuống thở hổn hển từng đợt.
Có người qua đường, thấy cô cúi đầu đứng trước một chiếc xe sang trọng, còn tưởng là cô bị thằng đàn ông cặn bạ nào đó bỏ rơi, hảo tâm dừng lại mấy giây, đưa tờ giấy qua hỏi: "Cô gái nhỏ, ai khi dễ cô sao?"
Kiều Nhân nhận lấy khăn giấy liền bắt đầu lau nước mắt: "Cám ơn."
Dù sao cũng là người đi đường, dù lòng có tốt đến đâu cũng không có khả năng khuyên bảo cô, sau đó lại đưa cho cô một bọc khăn giấy, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập ở thành Bắc.
Kiều Nhân rút khăn lau mồ hôi trên mặt, vừa mới vo thành một nhúm ném vào thùng rác, một đôi giày da dừng bên cạnh cô, tầm mắt cô khẽ nhếch lên, nhìn thấy người đàn ông không biết đã xuống xe từ bao giờ.
Người đàn ông cười trầm thấp: "Anh khi dễ em sao?"
Cô bực mình, đứng lên liền ném nhúm giấy vào ống quần anh, bởi vì khi đứng dậy dùng sức quá mạnh nên cả người lay động, liền được người đàn ông nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
Một tay Kỷ Hàn Thanh vịn vào cánh tay cô, một tay nhẹ nhàng đặt lên hông cô, hơi dùng lực áp chế cô dán vào người mình, cúi đầu hôn nhẹ vào vành tai cô một cái: "Chẳng lẽ không phải là vì thương em sao?"