Bạch Dã ôm con trai lại gần, cẩn thận thả thằng bé lên giường.
Cục cưng ngủ rất say trong lòng anh, cả quá trình đi từ bệnh viện đến chỗ này chẳng tỉnh dậy lần nào.
Người con gái trên giường hơi cựa quậy, vươn tay ôm lấy đứa nhỏ, dáng vẻ khi họ ngủ bên cạnh nhau thật hài hòa, đầm ấm.
Nếu Bạch Thiên thật sự là con trai của bọn họ thì tốt.
Trong đầu Bạch Dã bất chợt xuất hiện một ý nghĩ khiến cho chính bản thân anh giật mình, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say mang theo sự mệt mỏi của Phương Tố Y, ánh mắt như đang tự hỏi gì đó.
Ngày hôm sau, Phương Tố Y tỉnh dậy thì phát hiện Bạch Dã đang ngồi trên bàn nhỏ làm việc, âm thanh gõ phím có quy luật vang lên.
Phương Tố Y quay sang vỗ vỗ vào mông Bạch Thiên, gọi thằng bé dậy ăn sáng.
Không khí giữa cô và Bạch Dã đã biến hóa một cách vi diệu, không nói rõ được là gì, cô cảm thấy sự ngượng ngùng bỗng tăng lên thêm vài cấp độ.
Trai chưa vợ, gái chưa chồng ở cùng một chỗ quả thật quá xấu hổ…
Cô biết Bạch Dã chỉ có con riêng chứ chưa từng kết hôn, cho nên cảm giác càng kỳ cục hơn.
“Sao vậy? Mặt tôi dính gì sao?” Bạch Dã chịu không nổi ánh mắt của cô.
“Không có không có.”
Phương Tố Y tự hỏi rốt cuộc cô nhìn anh lộ liễu đến mức nào mà bị phát hiện thế này?
Ba người nhanh chóng thu dọn rồi trở lại bệnh viện, còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng ồn từ bên đó.
Phương Tố Y nhíu mày, lúc này cô thật sự muốn từ bỏ, không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với người cha kia nữa.
Sáng sớm, ông ta lại lên cơn gì vậy chứ?
Phương Tố Y và Bạch Dã ngầm hiểu ý mà tăng nhanh bước chân, tiếng nói ngày càng vang dội.
“Bác sĩ, làm sao bây giờ?”
“Mau, tiêm thuốc an thần cho ông ta!”
“Chúng mày cút hết ra! Mắt của tao, mắt của tao!” Phương Hải khó có thể chấp nhận được, sau khi tỉnh rượu, ông ta hay tin mình sẽ bị mù vĩnh viễn nên kêu gào không ngừng.
Hai cô y tá bị Phương Hải đẩy lùi về sau, sức lực ông ta quá lớn nên họ không cách nào đến gần được, cũng sợ bị thương nên không dám xông lên.
“Ông ta cứ như bị điên vậy!” Y tá tức giận.
“Thế này làm sao tiêm?”
Đúng lúc ấy, Bạch Dã từ bên ngoài tiến vào.
Anh sải bước tới chỗ của người đàn ông kia, chớp mắt túm được cánh tay của ông ta, sau đó quật ông ta ngã mạnh xuống sàn nhà một cách thô bạo.
Rầm.
Phương Hải bị ngã đến choáng váng, Bạch Dã đè ông ta xuống, nhìn về phía hai y tá đang ngẩn ngơ:
“Còn không tiêm?”
“A, đến đây!”
Sau một hồi ầm ĩ, cuối cùng Phương Hải cũng ngấm thuốc và đi ngủ.
Phương Tố Y rất bất lực, cô tuyệt đối không muốn dính líu tới hạng người như vậy, làm liên lụy