Ban đầu Phương Tố Y cũng chỉ định làm blogger cho vui, dù sao tiền lương mà Bạch Dã trả cô đủ để cô sống sung túc, thậm chí dư dả nữa là đằng khác.
Nhưng kể từ khi đón mẹ lên thành phố, cô bắt đầu nghĩ tới chuyện mua nhà ở đây, cho bà ấy một nơi nghỉ chân.
Vì vậy, cô nỗ lực phát triển trang blog của bản thân, nhận quảng cáo kiếm thêm tiền.
Bạch Thiên luôn quấn lấy cô đòi chơi cùng, thằng bé cũng tự nhiên mà lọt vào khung hình.
Bình thường Phương Tố Y rất ít để lộ mặt khi quay video, bây giờ trực tiếp để cục cưng trở thành người đại diện của mình luôn, mà Bạch Thiên cũng vô cùng hợp tác.
Sau khi biết được việc này, Bạch Dã hỏi cô:
“Cô có cần thêm người trợ giúp không?”
“A, giúp cái gì?” Phương Tố Y không hiểu.
“Tôi cũng có thể cùng cô làm bánh, giúp cô phát triển blog chuyên về nấu ăn kia.”
Anh sao? Một vị tổng tài đáng giá nghìn tỷ mà vào bếp nấu ăn với cô, còn chủ động muốn giúp cô kiếm tiền nữa? Đầu óc Phương Tố Y xoay chuyển thật nhanh, không thể không nghĩ tới phương diện kia.
Chẳng lẽ Bạch Dã đã bị những món ngon mà cô làm hấp dẫn rồi? Người ta nói con đường nhanh nhất để tiến vào trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày mà.
Phương Tố Y càng nghĩ càng xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện, chỉ có thể cúi đầu đáp:
“Không ổn lắm đâu, nếu mọi người biết sẽ nói tôi dựa hơi anh đó.”
“Tôi đeo mặt nạ?” Bạch Dã vẫn rất nhiệt tình đề nghị: “Hoặc là cô để camera thấp một chút.
Tôi cũng muốn thử cảm giác nổi tiếng.”
Khóe môi Phương Tố Y co rút, thật muốn quất một bạt tai vào mặt anh, nói lời này khác gì đả thương người ta không hả? Tổng giám đốc tập đoàn Bạch thị còn cần mượn hơi cô để nổi tiếng sao? Nói dối không ngượng mồm, cô bái phục rồi!
“Được, nếu anh có thời gian thì tham gia cùng tôi.”
Phương Tố Y chỉ đồng ý qua loa, nghĩ anh bận rộn với lượng công việc khổng lồ ở công ty thì sẽ không rảnh rỗi.
Bọn họ ở chung khá hòa hợp, buổi sáng cô phụ trách nấu ăn, chuẩn bị thức ăn cho Bạch Thiên mang đến trường, sau đó quay về dọn dẹp một chút.
Nếu không biết, người ngoài sẽ nghĩ cô là vợ của Bạch Dã mất, sinh hoạt cùng nhau trong một không gian, chịu trách nhiệm cơm nước ở nhà, làm một bà nội trợ lo toan mọi thứ!
Phương Tố Y thở dài, đúng là mơ ước cao sang quá rồi.
Cô đưa tay cầm thứ trong sọt lên, bất ngờ là cầm trúng quần lót của Bạch Dã, hai gò má lập tức đỏ hồng như sắp bốc lửa.
“Không phải đã nói cái này anh ta tự giặt riêng rồi sao? Rơi vào sọt quần áo chung khi nào vậy?”
Bởi vì vấn đề tế nhị, đồ lót của hai người sẽ do bản thân tự xử lý, thế nhưng hôm nay trong tay cô lại xuất hiện cái quần tam giác màu đen.
Phương Tố Y