Sau khi Kuro trở về nhà, hắn ngồi lì trong phòng không động đậy. Căn phòng tối om chẳng có lấy một ánh đèn, chẳng biết qua bao lâu, hắn mới bật cười, cười một cách chế nhạo.
"Cạch."
Cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao to bước vào. Mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ tràn đầy lãnh tĩnh, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy bên trong tràn đầy mũi nhọn. Samui Kansai bước vào phòng, bật đèn lên. Thấy dáng vẻ nằm bất động trên giường của Kuro liền hừ một tiếng:
"Con bé phải đi Anh? Ta không phải đã nói rồi sao, con nên bắt lấy con bé ngay khi còn có thể."
"..."
"Sợ hãi? Sợ hãi con bé sẽ xa lánh con sao? Sợ hãi con bé sẽ nhớ lại tất cả?"
Lần này, Kuro không hề bất động nữa. Ngón tay hắn giật giật, đôi mắt dần mở ra.
"Làm theo cách của ta không phải là rất tốt sao? Chuyện năm đó của mẹ con là sơ suất của ta...Nhưng ta sẽ không khiến con phải rơi vào tình cảnh như vậy..."
"Ông im đi! Ra ngoài!"
Kuro mở bừng mắt, quát lên. Hắn thật sự sợ hãi, sợ hãi sẽ bị những lời này của Samui Kansai làm cho mê hoặc. Sợ hãi bản thân thật sự bắt nhốt Chihiro.
Hắn đã hứa, đã hứa sẽ cho Chihiro một cuộc sống hạnh phúc mà...
"Aaaaa!!!"
Hắn ôm đầu gào lên một tiếng. Tâm lí của hắn ngày càng không khống chế được, nhất là khi thấy Chihiro tiếp xúc với người khác. Hắn muốn gϊếŧ hết tất cả bọn họ!
Chihiro là của hắn, của mình hắn mà thôi! Những ai cùng hắn tranh đều phải chết! Những ai muốn ngăn cách bọn họ cũng phải chết! Bất kể là ai, kể cả là Minatsuki Sakura! Kể cả là Samui Kansai!
Đôi mắt của hắn lại đỏ tươi một cách kì lạ. Ánh sáng lạnh trong mắt khiến người khác đui mù, hắn cắn môi đến bật máu, rồi sau đó lại vươn lưỡi ra liếm một cách tà mị. Ngũ quan vì kiềm chế mà càng thêm vặn vẹo, hắn há miệng thở gấp, rồi lại hét lên một tiếng.
Máu, hắn cần máu!!!
Kuro bật người dậy, lao xuống tầng hầm một cách điên dại. Ngay sau đó, từng tiếng hét thảm vang lên, dường như càng thỏa mãn thú tính của hắn. Hắn lấy dao điên cuồng đâm vào bụng của người