Mãnh hổ to lớn cũng không dễ đối phó, đặc biệt là khi mọi người vốn không hề chuẩn bị ứng đối với nó.
Nhìn thấy mãnh hổ ở phía trước dường như đã bị chọc giận quay đầu lại, mọi người cũng không rảnh lo con ngựa dưới thân không yên, lại tiếp tục bắn một loạt mũi tên.
Khuôn mặt Lục Khải Phái trở nên lạnh lẽo, một bên bắn tên một bên hô: "Bảo vệ điện hạ!"
Người hầu của công chúa phủ cũng là ngàn chọn vạn tuyển, tất nhiên không chỉ biết bắt thỏ thôi.
Ngay khi Lục Khải Phái dứt lời, nhân mã ở phía sau nhanh chóng tiến lên, hộ ở trước hai người.
Mà cùng lúc đó, con hổ cũng không tránh khỏi bị bắn thương da lông, nó rốt cuộc bị chọc giận, từ bỏ "con mồi" lúc nãy một đường lần theo, ngược lại vọt đến đám ngươi đông đúc này.
Nó có hoa văn đen vàng, hình thể khổng lồ, di chuyển nhanh như gió, vô tình lộ ra vẻ đáng sợ của một vị vua của bách thú.
Người còn có thể kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhưng ngựa rốt cuộc ngăn không được kinh sợ.
Có ngựa của người hầu đã bắt đầu không chịu khống chế, muốn thoát đi, mọi người cũng đã không còn nhàn rỗi đi quản con ngựa này ra làm sao, ai ai cũng mang theo đao kiếm từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
Con hổ đến rất nhanh, cơ hồ chỉ là trong chớp mắt nó liền vọt tới phụ cận.
Cung tiễn đã không còn tác dụng, đối mặt với nanh vuốt của mãnh hổ, người hầu chỉ có thể dùng đao kiếm cùng thân thể đi ngăn cản.
Chỉ khoảng nửa khắc, trong sân liền đổ máu, có máu hổ mà cũng có máu người.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương tất nhiên sẽ không lên sân khấu, hai người lui xa ra phía sau.
Kỳ Dương tìm cung tiễn dường như muốn hỗ trợ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bóng người đan xen, con hổ nhảy vọt lên, nàng chung quy vẫn từ bỏ để không cần thiết thương đến người một nhà.
Thân thủ của những người hầu rất mạnh mẽ, lại ỷ vào đông người, tuy rằng khó tránh khỏi bị thương, nhưng miễn cưỡng có thể đối phó với mãnh hổ.
Kỳ Dương thấy cục diện không quá kém, cũng là nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này nàng mới có thời gian nhìn lại phía trước.
Kết quả liền thấy con đường phía trước một mảnh trống trơn, tiểu thiếu niên lúc nãy bị mãnh hổ truy đuổi cùng với mấy người hầu hắn dẫn dắt cũng sớm đã biến mất ở trong tầm nhìn.
Là bỏ xuống các nàng, chạy sao?
Kỳ Dương không biết vì sao, đáy lòng mơ hồ có chút thất vọng.
Nàng không phải là người sẽ vì người khác mà phấn đấu quên mình, đặc biệt là sau khi chết đi một lần, tiểu công chúa kỳ thật đặc biệt trân quý tính mạng.
Mà nàng mới vừa rồi sở dĩ phấn đấu quên mình đuổi theo, cũng là vì nhận ra tiểu thiếu niên dẫn đầu đúng là trưởng tôn.
Mà đối phương hiển nhiên cũng nhận ra nàng, nhưng hắn không có tiến lên cầu cứu, ngược lại còn muốn mang theo nguy hiểm rời đi.
Trong nháy mắt kia, trong lòng Kỳ Dương cảm động vô pháp nói nên lời.
Bởi vì lòng tốt của tiểu thiếu niên, vẫn là vì tình nghĩa cùng Thái Tử cũng thế, nàng không chút do dự mang theo người đuổi theo, khiến cho người của công chúa phủ đối mặt với mãnh thú nguy hiểm.
Nhưng mà con hổ bị các nàng lôi kéo, trưởng tôn lại chạy trốn không còn bóng dáng, trong lòng Kỳ Dương không thể tránh khỏi sinh ra cảm giác bị tính kế.
Lục Khải Phái hiểu rõ Kỳ Dương nhất, vừa thấy ánh mắt nàng liền biết nàng đang suy nghĩ gì, trong tình huống như vậy còn bớt thời giờ an ủi nàng một câu: "Điện hạ đừng nghĩ nhiều, chúng ta không phải đang lo con mồi không đủ trân quý sao? Nếu là có con hổ này, phò mã Nam Bình nhất định là không thể so được."
Kỳ Dương nghe nàng nói vậy cũng nhịn không được cười một cái, liền thấy Lục Khải Phái ở một bên đã giương cung cài tên.
Tiễn pháp của nàng chưa bao giờ sai, Kỳ Dương đến nay vẫn còn nhớ rõ nàng năm đó một tay bắn ra liên châu mũi tên tỷ thí với Tạ Hoằng Nghị, chẳng qua tình huống hiện giờ có chút hỗn loạn, người cùng hổ di chuyển đan xen, tuy là Lục Khải Phái có tài bắn cung, nhưng nàng cũng nhắm hồi lâu vẫn không dám dễ dàng buông tay.
Rốt cuộc, Lục Khải Phái tìm thấy một cái lỗ hổng, bắn ra một mũi tên.
Mũi tên phá không, xẹt ngang bên tai người hầu, bắn trúng vào mắt phải lão hổ đang bị mọi người vây khốn!
Huyết sắc rỉ ra, con hổ gầm lên.
Cùng với tiếng mọi người trầm trồ khen ngợi, con hổ bị bắn trúng điểm yếu lại không có bởi vậy mà suy nhược.
Ngược lại, một mũi tên này tuy rằng bắn bị thương nó, nhưng lại dường như kích phát hung tính của nó, con hổ nhảy nhào về phía trước, càng thêm mạnh mẽ hơn lúc nãy.
Có người hầu không cẩn thận liền bị nó bổ nhào tới, chỉ trong khoảnh khắc, cái miệng đầy máu của nó một ngụm cắn đứt cổ người nọ!
Cũng may, công chúa phủ đông người, mấy người hầu phối hợp lại ăn ý.
Lập tức có người lấy kiếm chắn trước miệng hổ, lại có người nhân cơ hội hướng về đầu hổ vung đao, con hổ cuối cùng bị buộc buông ra người bị nó nhào tới.
Nhưng tuy là như thế, móng vuốt sắc nhọn của nó cũng để lại trên vai người hầu vài miệng vết thương rất sâu.
Huyết sắc nháy mắt lan ra, chốc lát liền nhiễm hồng nửa bên quần áo người hầu, sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch.
Cắn chặt môi dưới, Lục Khải Phái lại lần nữa giương cung cài tên.
Thế nhưng con hổ mới vừa ăn mệt dường như đã chú ý tới nàng, mắt thấy nàng lại lần nữa giơ lên cung tiễn, nó liền quay đầu hung ác rít gào một tiếng về phía nàng, phảng phất ngay sau đó liền có thể lao ra trùng vây nhào lên cắn chết nàng!
Lục Khải Phái đối diện với ánh mắt dã thú hung lệ thích giết chóc nhưng cũng không hề run sợ, nàng tìm cơ hội thích hợp lại lần nữa bắn ra một mũi tên.
Đáng tiếc, lúc này con hổ đặc biệt phòng bị nàng, thấy nàng bắn tên liền trốn sang bên cạnh, cho dù đối mặt với đao kiếm cũng không do dự.
Một mũi tên này rốt cuộc thất bại, nhưng đột nhiên có một mũi tên không biết từ đâu bay đến, thế nhưng lại bắn trúng phía sau lưng con hổ!
Không phải Kỳ Dương bắn tên, toàn bộ cung tên người của công chúa phủ cũng đã đối phó với con hổ.
Hai người đều sửng sốt, ngẩng đầu đi nhìn lên mới phát hiện, thì ra trưởng tôn lúc nãy biến mất không thấy lại dẫn theo người quay về.
Dáng vẻ hắn vẫn chật vật như vậy, trong tay hắn cầm cung tiễn, chứng minh mũi tên lúc nãy đúng là do hắn bắn ra.
Chỉ tiếc, trưởng tôn rốt cuộc còn nhỏ tuổi, lực tay không đủ, sức cung cũng không đủ, cho dù bắn ra chính xác cũng không thể khiến con hổ bị thương được bao nhiêu.
Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy con hổ đảo đuôi, mũi tên cắm sau lưng đã bị cuốn đi.
Nó lưu lại một huyết động nhỏ, máu chảy ra cũng ít, chứng minh miệng vết thương này xác thật tầm thường.
Trưởng tôn ảo não nhăn lại mi, chợt phất tay nói với mấy người hầu phía sau: "Các ngươi đều đến hỗ trợ!"
- --
Đại để chỉ là một khắc, hoặc là lâu hơn nữa, quái vật khổng lồ trước mắt rốt cuộc ầm ầm ngã xuống.
Con hổ này chết có chút thảm, bộ lông vị vua của muôn loài vốn xinh đẹp lại bị mọi người chém rách tung toé, máu tươi đỏ thắm nhuộm đầy bộ lông hoàng sắc, mọi người nhìn thấy hơi có chút kinh tâm động phách.
Một đôi mắt hổ sáng ngời lại có thần như hổ phách thì càng không cần đề cập