Khi đoàn người Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái trở lại doanh địa thì thời gian cũng chỉ mới quá trưa.
Canh giờ này đã xem như là rất sớm, rốt cuộc ở Thu Thú có rất nhiều người muốn bộc lộ tài năng, giờ phút này bọn họ đều còn ở khu vực săn bắn tận tâm tận lực săn thú.
Chỉ có một ít văn thần không thèm để ý kết quả, chỉ đơn giản muốn xem náo nhiệt mà tiến vào khu vực săn bắn được hai con thỏ và gà rừng, trước khi đến cơm trưa thì đã trở lại.
Kỳ Dương trở về không sớm cũng không muộn, vừa lúc tránh được một đám văn thần trở về trước giờ cơm trưa, lại xa xa quay về trước những người khác.
Đoàn người trở về liền có vẻ có chút hành xử khác người, trong lúc lơ đãng đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Rồi sau đó, chờ đến khi bọn họ thấy được con mồi trên lưng ngựa là một con hổ, bọn họ càng cả kinh, không ít người mở to hai mắt nhìn.
Khi Hoàng đế biết được tin tức rồi đi đến, Kỳ Dương bọn họ đã bị một đám Vũ Lâm vây quanh.
Người trẻ tuổi không có nghĩ nhiều, bọn họ vây quanh con hổ chỉ chỉ trỏ trỏ, phần lớn hưng phấn dị thường, ánh mắt nhìn đám người Lục Khải Phái đều tràn đầy cực kỳ hâm mộ.
Nhưng mà hoàng đế cùng mấy lão thần đi theo hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Bọn họ vốn còn ở trong trướng uống trà, chợt nghe Kỳ Dương công chúa trở về cũng không có người để ý, hoàng đế cùng lắm phân phó một câu lệnh người trước tiên vì công chúa chuẩn bị đồ ăn.
Mãi đến lúc sau nghe bẩm báo nói công chúa cùng phò mã săn được một con hổ, mọi người lúc này mới đồng thời thay đổi sắc mặt.
Giờ phút này thấy hoàng đế cùng trọng thần đã đến, Vũ Lâm vây quanh Kỳ Dương bọn họ tức khắc thối lui lộ ra một con đường, lại sôi nổi khom mình hành lễ.
Đám người Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cũng vội hành lễ với hoàng đế, hoàng đế thấy thế thì tiến lên đỡ Kỳ Dương dậy, mở miệng liền hỏi: "Trẫm nghe nói các ngươi săn được hổ, nó dù sao cũng là mãnh thú, hoàng nhi có bị thương ở đâu không?"
Hắn vội vàng hỏi, trong lòng Kỳ Dương ấm áp, vội đáp: "Tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần không có việc gì."
Khi nói chuyện, hoàng đế cũng đánh giá Kỳ Dương từ trên xuống dưới.
Thấy trên người nàng sạch sẽ không có gì dị thường, hắn lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại nhớ tới những người khác, hắn nâng tay miễn lễ, ánh mắt dừng ở trên người Lục Khải Phái cùng trưởng tôn bên cạnh nàng.
Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, buông lỏng ra Kỳ Dương, hỏi: "A Tề vì sao đi cùng các ngươi?"
Trưởng tôn nghe vậy thì tiến lên chào hỏi, giải thích: "Hồi Hoàng tổ phụ, là tôn nhi ở trong rừng ngẫu nhiên gặp được mãnh hổ, người hầu mang theo bên người không đủ, chỉ có thể tránh lui.
May mà trên đường gặp cô mẫu, cô mẫu cùng cô phụ viện trợ trừ bỏ con hổ kia, tôn nhi lúc này mới được bảo toàn.
Lại sợ khu vực săn bắn có nguy hiểm, tôn nhi liền cùng cô phụ và cô mẫu quay trở lại."
Hoàng đế nghe xong thì gật gật đầu, rất là đồng ý với hắn: "Nói rất phải.
Quân tử không đứng dưới tường nguy [1], nếu trong khu vực săn bắn xuất hiện nguy hiểm bực này, xác thật không nên ở lâu." Hắn nói xong, liền nói với Trương Kiệm ở bên cạnh: "Đi phân phó Vũ Lâm, làm cho bọn họ gọi tất cả mọi người ở khu vực săn bắn trở về."
[1] Cổ nhân có câu: "Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ", người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm.
Nguy hiểm thực sự không đáng sợ nhưng đáng sợ là thân ở vào nguy hiểm mà không biết.
Những người sáng suốt xưa nay đều biết phòng ngừa trước khi có hoạn nạn xảy ra.
Chính vì thế mà họ thường bình an vô sự.
Sự tình vẫn là nháo lớn, trưởng tôn có chút bất an.
Kỳ Dương cũng sợ hoàng đế giận chó đánh mèo Thái Tử, liền tiến lên nắm lấy cánh tay hắn, cười nói: "Phụ hoàng, nhi thần săn được mãnh hổ, Thu Thú lần này nhất định có thể vượt lên đứng thứ nhất.
Không biết năm nay phụ hoàng chuẩn bị thưởng cái gì?" Nói xong, nàng lại tựa như đáng tiếc mà thở dài: "Lúc trước Nam Bình hoàng tỷ còn đề nghị tỷ thí, chỉ là ta lúc ấy không có hứng thú, sớm biết liền cùng các nàng so một lần, lúc này nhất định cũng có thể thắng."
Tâm tình Hoàng đế vốn trầm trọng, nhưng bị nữ nhi chọc cười thì cũng thả lỏng một chút, hắn bất đắc dĩ điểm điểm nàng, cười nói: "Ngươi a, thật là một chút cũng không biết sợ, vẫn là trẫm bị ngươi làm cho sợ hãi."
Kỳ Dương vô tội chớp chớp mắt, vẫn cười: "Nào có cái gì đáng sợ? Phò mã cùng người hầu đều rất lợi hại, ngay cả A Tề cũng bắn con hổ kia một mũi tên đây, nó ngay cả góc váy của nhi thần cũng chưa thể đụng tới, nhi thần lại sợ cái gì chứ?"
Hoàng đế nghe nói phò mã ra tay bảo hộ, chỉ cảm thấy chuyện này là đương nhiên.
Thế nhưng nghe được Kỳ Dương nói trưởng tôn bắn hổ, trên mặt hắn lại lộ ra hai phần tán thưởng.
Hắn quay đầu lại nhìn tôn nhi nhà mình đã trưởng thành, mơ hồ có thể ở trên người hắn nhìn thấy bóng dáng Thái Tử thuở nhỏ, lại càng thêm thương tiếc, vỗ vai hắn cười nói: "Hảo tiểu tử, bất tri bất giác đã đủ lớn có thể đảm đương công việc được rồi."
Trưởng tôn là thứ xuất, mà cảm tình của Thái Tử cùng Thái Tử Phi cực tốt, tình cảnh của hắn ở Đông Cung cũng không tính là quá tốt.
Yêu ai yêu cả đường đi, hoàng đế đối xử với hắn cũng bình thường, này vẫn là lần đầu tiên hắn được hoàng đế khích lệ, đôi mắt tiểu thiếu niên tức khắc sáng lên.
Hoàng đế thấy vậy thì buồn cười, lại sờ sờ đầu hắn, dạy bảo: "A Tề ở tuổi như vậy mà đã dám bắn hổ, xác thật dũng khí đáng khen.
Thế nhưng ngươi còn nhỏ, bên người cũng còn có người hầu đi theo, sau này chuyện như vậy vẫn là để cho bọn họ làm đi, đừng tự mình mạo hiểm."
Trưởng tôn cung kính hành lễ xưng phải, hoàng đế lại đem long bội bên hông mình thưởng cho hắn.
Ngoài việc hắn thật sự tán thưởng trưởng tôn, động thái này của hoàng đế cũng là cố ý giữ gìn Đông Cung.
Hắn trước thưởng trưởng tử của Thái Tử, đó là biểu lộ thái độ.
Lần này khu vực săn bắn tuy là xảy ra sai lầm, nhưng chỉ cần là người có ánh mắt thì sẽ minh bạch, dễ dàng không dám bấu víu chuyện này cắn lấy Thái Tử.
Không biết trưởng tôn có hiểu thâm ý trong đó hay không, nhưng hắn được hoàng đế ban thưởng thì rốt cuộc rất cao hứng, trân trọng nhận lấy.
Kỳ Dương đã hiểu ý của hoàng đế, tâm tình nàng vốn hơi nâng lên cũng hoàn toàn thả lỏng, tiếp tục kéo cánh tay hoàng đế làm nũng: "Phụ hoàng thật là bất công, ngài chỉ thưởng cho A Tề, vậy còn nhi thần cùng phò mã thì sao? Chúng ta cũng đều động thủ!"
Hoàng đế buồn cười nhìn về phía nữ nhi, vạch trần nàng: "Không phải lúc nãy hoàng nhi nói đều là phò mã cùng người hầu động tay, con hổ ngay cả góc váy của ngươi cũng đều chưa đụng tới sao? Lúc này vì sao lại tới muốn trẫm khen thưởng?"
Kỳ Dương bị vạch trần, nàng tức giận quay đầu đi, vẫn là dáng dấp tiểu nữ nhi làm nũng.
Hoàng đế đã hồi lâu không thấy nàng như thế, ý cười trong mắt hắn càng sâu.
Hắn đáp ứng hai tiếng "đều thưởng", vỗ vỗ cánh tay nữ nhi, lại đi đến chỗ xác con hổ đang chảy máu đầm đìa.
Kỳ Dương nghĩ đến tràng diện đầy mùi máu tanh, nàng theo bản năng kéo hoàng đế một phen.
Hoàng đế tựa hồ minh bạch nàng lo lắng điều gì, hắn nhịn không được mỉm cười, bước chân cũng không dừng lại.
Hắn lớn tuổi, mấy chuyện lớn nhỏ xảy ra trong kiếp này không phải Kỳ Dương có thể so sánh, chỉ là một con hổ chết mà thôi, hắn vì sao lại sợ hãi?
Đến gần chú ngựa đang chở