Tạ Viễn ở Vinh Quốc xa xa, hắn gần đây cũng không thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp.
Tuy rằng hắn xuất thân gập ghềnh, khi còn trẻ cũng trải qua rất nhiều thất bại, nhưng từ sau khi hắn đi vào bắc địa, những thất bại và bất mãn đó tựa như cũng đều theo hắn mà biến mất.
Hắn có tài năng khiến người kinh thế, chỉ thoáng triển lộ bản lĩnh ở bắc địa đã được người mời chào mượn sức.
Tiếp theo, hắn dễ như trở bàn tay đạt được sự tín nhiệm của một thủ lĩnh bộ lạc cỡ trung, sau đó mười mấy năm thay hắn ta trù tính khuếch trương.
Chờ đến khi Vinh Quốc thành lập, thủ lĩnh biến thành hoàng đế, hắn đương nhiên trở thành thừa tướng dưới một người trên vạn người.
Thậm chí là bởi vì cưới nữ nhi của Vinh Đế, người sau đối với hắn vẫn luôn tín nhiệm và nể trọng.
Có thể nói, Tạ Viễn ở bắc Vinh mấy năm nay quả thực rất là thư thái.
Cho dù là khi mới bắt đầu bá nghiệp hay là tình cảnh gian nan, hắn vẫn có thể mở ra tài năng khiến người ỷ lại, ngay cả tâm lý cũng đều thỏa mãn.
Lúc sau nước lên thì thuyền lên, sau này lại có vinh hoa phú quý, tất nhiên càng không cần phải nói.
Nhân sinh của Tạ Viễn trong mắt người ngoài, sớm đã đủ thành công, cũng đủ để cho người hâm mộ.
Nhưng mà lòng người luôn không biết đủ, âm mưu của Tạ Viễn từ trước đến nay đều không phải dưới một người gì cả.
Nếu bắc Vinh không có tập tục thượng võ mộ cường, nếu Nhung địch không có tính bài ngoại như vậy, nói không chừng hắn đã sớm đạp Vinh Đế để tự mình thượng vị.
Đáng tiếc, sự thật đều không phải là như thế, cho nên hắn đành phải trơ mắt nhìn "bao cỏ" Vinh Đế kia chiếm cứ địa vị cao, bản thân còn phải cúi đầu xưng thần với hắn ta.
Như thế ngày qua ngày, trong lòng càng lúc càng không cam lòng, thù hận đã từng bị áp xuống trong tâm cũng càng ngày càng đậm.
Khi còn trẻ, Tạ Viễn cũng đã từng gặp khó khăn, hắn được thuộc hạ trung thành của Tạ thị bảo hộ nên thoát được một mạng, nhưng thiên hạ lại đã rơi vào tay kẻ thù.
Cho dù đối phương không có phát hiện hắn cá lọt lưới, nhưng cấp dưới cũng luôn lo lắng thân phận bại lộ thì sẽ bị hãm hại.
Ký sự của hắn cũng bắt đầu từ đây, hắn cơ hồ đều chạy trốn ẩn dật, chưa từng có được một ngày an ổn.
Lúc sau lại gặp được Lục gia cũng chạy trốn, có lẽ là đồng bệnh tương liên, có lẽ là không tín nhiệm lẫn nhau, hai đám người chung quy vẫn là đi tới một chỗ.
Lục gia có tiền, hơn nữa thế gia trăm năm ăn sâu bén rễ, Tạ Viễn được che chở ở đây rốt cuộc cũng có được cuộc sống an ổn mấy năm.
Đương nhiên, cuộc sống Lục gia cũng không quá tốt đẹp, đặc biệt toàn bộ gia chủ đều đã chết, chỉ còn lại có hai bé gái mồ côi.
Tạ Viễn thực thông minh, hắn từ nhỏ đã như thế, cho nên hắn một mặt mượn tài nguyên cuối cùng của Lục gia để nhanh chóng trưởng thành, một mặt muốn tiến vào Lục gia đoạt lấy thế lực của bọn họ.
Mà muốn chiếm được Lục gia, phương pháp đơn giản nhất chẳng lẽ còn không phải là trở thành con rể Lục gia vốn đang tuyệt hậu sao? Chỉ là Lục gia dư lại hai nữ nhi, cũng không thể có hai người con rể, tất cả đều phải là của hắn thì mới tốt!
Thanh mai trúc mã cùng lớn lên, lại thêm Tạ Viễn tuấn tú thông tuệ, dễ như trở bàn tay khiến cho hai nữ nhi Lục gia động tâm với hắn.
Nhưng tề nhân chi phúc [1] như Nga Hoàng và Nữ Anh [2] cũng không phải hảo hưởng như vậy, đặc biệt ngay lúc đó Tạ Viễn vẫn còn đang ăn nhờ ở đậu, cho nên hắn cuối cùng chọn cách gạo nấu thành cơm.
Mà thế gia trước nay trọng thanh danh, cho dù lúc đó Lục gia sớm đã suy tàn, nhưng sự thật đã thành, tự nhiên chỉ có thể nhận.
[1] Tề nhân chi phúc: Cuộc sống giàu sang sung túc, nhiều thê thiếp.
[2] Nga Hoàng và Nữ Anh đều là con gái của vua Nghiêu, phụng mệnh cha "kết tóc se duyên" cùng Thuấn đế.
Tạ Viễn tính kế rất khá, hơn nữa hắn lúc trước đã giúp đỡ Tề bá bọn họ bày mưu tính kế, rất là được nhiều người Lục gia ưu ái.
Hôn sự thành, hắn một người cưới hai nữ nhi Lục gia, trở thành con rể duy nhất của Lục gia, nhưng cũng đem dã tâm của hắn bại lộ ở trước mặt một ít người.
Đó là thời điểm Tạ Viễn khi còn trẻ thỏa thuê đắc ý nhất, hắn cơ hồ còn cho rằng đường ngày sau sẽ bằng phẳng, thậm chí tính toán từng bước quật khởi một lần nữa.
Đáng tiếc, cuối cùng những cái đó đều là hoa trong gương, trăng dưới nước [3], theo hai nữ nhi Lục gia mang thai, lại theo các nàng trước sau khó sinh mà chết, lưu lại hai đứa nhỏ trở thành tân tiểu chủ nhân của Lục gia, trong đó còn có một nam hài nhi, thân phận Tạ Viễn đã không còn thuận lợi như vậy.
[3] Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月): hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
Quan trọng nhất chính là, khi đó Tạ Viễn còn quá trẻ, hắn cho rằng có hài tử thì có thể càng thêm ràng buộc, yên ổn nhân tâm.
Lại không biết hắn chưa đứng vững mà đã giúp Lục gia có thêm hậu tự, bản thân còn hay không đã không còn quan trọng.
Chèn ép theo sau mà đến, bức bách theo sau mà đến, Tạ Viễn vẫn đều luôn nhớ rõ, mãi đến khi hắn bị buộc đến mức rời đi Lương Quốc...!
Mùa đông ở bắc Vinh rất lạnh, năm đó Tạ Viễn mới vừa vào bắc địa thì đã ngã bệnh, bên người chỉ có mấy cấp dưới trung thành, có thể nói là khốn cùng và thất vọng gần như đến đường cùng.
Nhưng hai mươi mấy năm qua đi, hết thảy sớm đã bất đồng.
Đại tuyết vẫn còn rơi ở ngoài đình, áo lông cừu thật dày được khoác ở đầu vai Tạ Viễn.
Hắn không quay đầu lại, chỉ nhìn đại tuyết tung bay trong đình, đột nhiên hỏi: "Mạnh Phi ngươi nói, lần này là ai ra tay, chúng ta còn có thể toàn thân mà lui sao?"
Cấp dưới mới vừa rồi thay Tạ Viễn khoác áo rũ mi rũ mắt, trầm giọng đáp: "Chủ thượng nhất định có thể biến nguy thành an, cục diện hiện giờ cũng không tính là khó."
Tạ Viễn gom lại vạt áo, gật đầu: "Đúng vậy, hiện giờ chuyện này sao lại xem là khó?"
Cũng chỉ là thế lực Lục gia hắn lôi kéo lại lần nữa thoát ly khống chế của hắn, có kẻ đang âm thầm đối chọi gay gắt với hắn, mà Vinh Đế khả nghi hắn khiến cho quân thần ly tâm...!Nhưng hắn sớm đã không phải là kẻ trắng tay của hai mươi năm trước, hắn sợ cái gì chứ?
Nghĩ như vậy, Tạ Viễn cũng không hề xem tuyết, khép lại vạt áo quay về phòng.
- --
Đại tuyết tung bay ở phương bắc, tuyết cũng rơi ở trong kinh liên tiếp vài ngày, nóc nhà hay mặt đất cũng đều tích một tầng tuyết thật dày.
Có lẽ là thời tiết giá lạnh, mọi người đều oa ở trong phòng, vừa trốn được mùa dông vừa không phải hoạt động, cho nên Đại Lý Tự gần đây cũng có chút thanh nhàn.
Ngoại trừ án kiện khó xử lý ở các nơi trình báo lên, kinh đô và vùng lân cận cũng không có phát sinh đại án nào.
Lục Khải Phái được nhàn, thời điểm xong việc cũng sớm hơn ngày xưa không ít, nàng hồi phủ lúc giữa buổi chiều, liền thấy được Kỳ Dương dẫn theo Lục Sanh ở trong sân đắp người tuyết.
Nàng không vội vã tiến lên, chỉ ở một bên nhìn.
Một lớn một nhỏ đều mặc y phục rất dày, đại để là sợ tiểu hài nhi cảm lạnh, Kỳ Dương đơn giản không bảo Lục Sanh động thủ.
Nàng tự mình đắp người tuyết lên, Lục Sanh ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chỉ chờ khi người tuyết được đắp tốt, thị nữ tìm được viên đá màu đen đưa tới, Kỳ Dương lúc này mới bế lên tiểu đoàn tử,