Ăn xong quýt rồi uống qua canh gừng, còn có tiểu đoàn tử chọc cười, không khí trong phòng nhất thời rất tốt.Lục Sanh một chút cũng không ngại Kỳ Dương hống nàng uống canh gừng, chỉ là sau khi nàng nếm thử, cảm thấy nó thật sự không dễ uống, nên có chút xin miễn.
Chờ Kỳ Dương lại bưng lên bát đùa nàng, nàng liền lắc đầu nhỏ như cái trống bỏi.Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ nói cười với nhau, còn có thị nữ ôm lấy con thỏ bảo bối của Lục Sanh.
Con thỏ này tuy đi theo Lục Sanh nhưng được dưỡng rất tốt, lông nó màu tuyết trắng và bóng loáng, ngay cả phần lông tháng trước bị cháy ố vàng cũng dần dần khôi phục màu gốc.Lục Sanh một tay ôm con thỏ, một tay tiếp nhận cà rốt thị nữ đưa tới.
Vốn là muốn đút cho nó, sau đại khái là nhớ tới khi nãy Lục Khải Phái nói quả quýt quá lạnh thì không tốt, muốn nướng cho các nàng ăn.
Tiểu hài nhi học theo, nàng đem cà rốt đặt lên chậu than bên cạnh để nướng lên, còn an ủi con thỏ không cần nóng nảy, chờ cà rốt nướng nóng sẽ liền cho nó ăn.Con thỏ đương nhiên nghe không hiểu, oa ở trong lồng ngực nàng run run lỗ tai, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cà rốt trong chậu than.Nhưng thật ra chọc đến Kỳ Dương lại tiếp tục cười một hồi.
Chỉ là vợ chồng son luôn bị Lục Sanh chọc cười, Lục Sanh hiện giờ đối với tiếng cười của các nàng đều tập mãi thành thói quen.
Tiểu đoàn tử ngẩng đầu mờ mịt chớp chớp đôi mắt, tiếp theo liền cúi đầu, cùng con thỏ nhìn chằm chằm cà rốt nướng.Chỉ là cà rốt còn không có nướng chín, không khí nhẹ nhàng sung sướng trong phòng đã bị đánh vỡ.Tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, cuối cùng ngừng ở ngoài cửa phòng, cách một cánh cửa mơ hồ cũng nghe được động tĩnh truyền đến.
Chuyện này ở công chúa phủ rất hiếm thấy, rốt cuộc không ít người của công chúa phủ đều mang từ trong cung ra, bọn họ đều quy củ lễ nghi.
Không nói đến chuyện khác, bước đi không tiếng động chính là quy củ cơ bản nhất, hiện giờ lại có động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên là có việc quan trọng rối loạn tâm trí.Lục Khải Phái theo bản năng nhìn về phía cửa phòng, người ngoài cửa lúc này mới nhớ tới việc gõ cửa, nàng nói: "Vào đi."Chỉ Đinh đẩy ra cửa phòng, mang theo gió lạnh đi đến, nhưng cái càng lạnh hơn gió chính là thần sắc nàng lúc này: "Điện hạ, không tốt, mới vừa có tin tức truyền đến, trong cung xảy ra chuyện lớn!"Lời này vừa dứt, đầu tiên Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái nghĩ đến đều là Đông Cung.
Rốt cuộc Thái Tử thể nhược cũng không phải chuyện một năm hai năm, đặc biệt là trong những ngày đại tuyết rơi tán loạn như hiện giờ, hắn sẽ luôn bệnh một hai đợt.
Nhẹ thì ho khan không ngừng, nặng thì nằm ngất trên giường.
Nói thật, thân thể hắn còn có thể ngồi ổn vị trí Thái Tử, hoàng đế đối với hắn cũng thật là tận tình tận nghĩa.Đương nhiên, càng thật đáng buồn là, hoàng đế ngoại trừ Thái Tử, có lẽ cũng không tìm thấy người càng thích hợp để kế thừa.Kỳ Dương đầu tiên lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, chính là Đông Cung lại có biến cố sao?"Ai ngờ Chỉ Đinh lại lắc đầu nói: "Không phải Thái Tử, là bệ hạ, bệ hạ khi nghị sự với các triều thần thì bỗng nhiên ngất đi."Vẻ mặt Kỳ Dương vốn bình tĩnh lại bởi vì lời Chỉ Đinh nói mà tức khắc biến đổi, nàng bỗng chốc đứng lên, cũng không phát hiện áo khoác trên người mình rơi xuống, nôn nóng hỏi: "Sao lại thế này? Phụ hoàng mấy tháng nay không phải dưỡng hảo thân thể rồi sao, sao bỗng nhiên lại ngất đi?!"Chỉ Đinh sao có thể biết được, nàng rũ mi rũ mắt nói không ra lời.Trong lòng Kỳ Dương càng thêm luống cuống, lập tức cất bước đi ra ngoài, trong lúc sốt ruột cũng không biết nàng vướng phải cái gì, suýt nữa thì té ngã.
Vẫn là Lục Khải Phái tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ nàng, lại an ủi nói: "Điện hạ đừng vội, ta đi với nàng."Tay Lục Khải Phái ấm áp lại hữu lực, tay Kỳ Dương được nàng nắm lấy, cũng dần dần được trấn an.
Nàng nhắm hai mắt rồi thở sâu, sau đó phân phó: "Chỉ Đinh, lệnh người đi chuẩn bị xe, ta muốn vào cung.
Lại lệnh người tới giúp thay y phục."Chỉ Đinh thấy hai người các nàng đã bình tĩnh trở lại, sự hoảng loạn khi lúc đầu thu được tin tức cũng theo đó tiêu tán không ít.
Nàng đáp ứng một tiếng rồi vội vàng rời đi, ngoại trừ phân phó người chuẩn bị xe và giúp Kỳ Dương thay y phục ra, nàng cũng không quên triệu thị nữ chiếu cố Lục Sanh, làm người ôm tiểu hài nhi trở về.Kỳ Dương còn phải đợi người đến thay y phục, nhưng bản thân Lục Khải Phái nhanh nhẹn, nàng vòng ra sau bình phong rất nhanh đã đổi xong xiêm y ngoài thân.
Chờ Kỳ Dương cũng thay xong y phục, nàng mang theo hai cái áo choàng lông cáo ra ngoài.
Trước thay Kỳ Dương mặc vào một cái, bản thân cũng tự mình khoác vào, lúc này mới dắt người cùng nhau ra cửa đi đến hoàng cung.
Mà lúc này, sự kinh hoảng lúc ban đầu của Kỳ Dương cũng hoàn toàn tan đi, trở nên thêm trấn định.Xe ngựa của công chúa phủ đạp lên tuyết đọng mà vội vàng chạy nhanh, cùng lúc đó, nhiều quý phủ trong kinh đều đã nghe được tin tức.
Ngụy Vương cùng mấy công chúa trước hết hành động, từng chiếc xe ngựa cũng đều ra phủ, sôi nổi đi đến hoàng cung.- --Trong cung cũng không có hỗn loạn như Kỳ Dương lo lắng.
Tuy rằng không có trung cung Hoàng Hậu tọa trấn, nhưng cũng may vận khí của Thái Tử gần nhất không tồi, hắn cũng không có bị bệnh vào lúc này.
Chỉ là sau khi mùa đông đến, hoàng đế rất là thương tiếc hắn, không tùy tiện để hắn đi ra bên ngoài rồi lại bị cảm lạnh, bởi vậy lần này khi cùng triều thần nghị sự, Thái Tử hiếm thấy không có tham dự, khi hoàng đế xảy ra chuyện hắn cũng không có ở Tuyên Thất Điện.Bởi vậy mà để lộ tin tức, nhưng Đông Cung rốt cuộc cũng gần hơn ngoài cung, chờ đến khi Kỳ Dương các nàng đuổi tới trong cung, Thái Tử sớm đã ở Tuyên Thất Điện chủ trì đại cục.
Hắn trấn an triều thần đang chấn kinh, cũng triệu tới ngự y giúp hoàng đế xem bệnh, cuối cùng còn ứng phó mọi người nghe tin chạy đến.Nói tóm lại, hết thảy gọn gàng ngăn nắp, không ít người đang kinh hoảng thất thố nhưng nhìn thấy Thái Tử trấn định, bọn họ cũng dần dần yên lòng theo.Lại đợi một lát, mấy ngự y phân biệt khám qua mạch hoàng đế, lại cùng nhau thương nghị một phen, cuối cùng một người tiến lên công đạo với mọi người: "Các vị điện hạ an tâm một chút, bệ hạ chỉ là ngẫu nhiên cảm phong hàn, sinh nhiệt, nhất thời chưa xem xét kỹ nên mới ngất đi."Lời này tựa hồ rất khó thuyết phục mọi người, rốt cuộc bên cạnh hoàng đế có nhiều người hầu hạ như vậy, hắn sao có thể sinh bệnh mà không ai phát hiện? Nháo tới bây giờ hôn mê bất tỉnh, rồi lại nói với bọn họ rằng hoàng đế không có việc gì, nghe thế nào cũng đều cảm giác như là có lệ.Người đầu tiên phát cáu là Ngụy Vương.
Hắn trước kia dưỡng thương nằm hơn một tháng, thương thế tuy rằng đã tốt, nhưng lá gan lại tựa như bị dọa thủng, hắn luôn cảm thấy có người yếu hại hắn.
Khi hoàng đế còn tại, hắn còn có quân phụ che chở, nhưng nếu hoàng đế không còn nữa, hắn đều không biết còn có thể dựa vào ai?!Tình hình như vậy, hắn đều không rảnh lo tranh quyền đoạt thế, chỉ nghĩ hoàng đế sống lâu trăm tuổi, túm chặt kia ngự y liền nói: "Bệ hạ ngất đi, ngươi để ta an tâm chờ sao? Lời nói cẩu