Khi sắc trời dần tối, lại có người đi tới công chúa phủ.
Người Lục phủ tới tất nhiên là vì cầu kiến Lục Khải Phái.
Giữa trưa, Ngụy Vương ầm ầm đi đến Lục phủ điều tra một lần, tuy rằng không lục soát được cái gì, nhưng người Lục gia cuối cùng vẫn không khỏi bị mang đến Kinh Triệu Phủ để thẩm vấn.
Giữa buổi chiều, người của Lục phủ lần lượt được thả ra, chỉ khi đó cũng không biết Kỳ Dương bọn họ có hồi phủ hay không, cho nên bọn họ không có vội vã tới cửa.
Chờ đến khi sắc trời dần tối, đoán được Lục Khải Phái hẳn là đã trở về phủ, người Lục gia lúc này mới tìm tới cửa.
Đương nhiên, Lục Khải Phái sẽ không gạt Kỳ Dương chuyện này, hai người cùng nhau đi gặp người.
Bất đồng với Tề bá, người trẻ tuổi ở Lục gia cũng không chấp nhất bởi thù hận như vậy, thậm chí người có thân phận không đủ cao căn bản không biết một đoạn chuyện xưa kia.
Cho nên bọn họ chấp nhận Kỳ Dương, người tới nhìn thấy công chúa cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn hay bài xích, càng không có thù hận gì.
Hắn quy củ hành lễ, rũ mi cúi đầu không thấy nửa phần dị thường.
Lục Khải Phái có chút vừa lòng tân quản gia mới được chọn, liền hỏi: "Muộn như vậy còn tới tìm ta là vì chuyện gì?"
Lời này nàng hỏi đến thật là tâm đại, giống như một chút cũng không biết hôm nay Lục phủ bị người điều tra.
Tân quản gia trầm mặc một thoáng, lúc này mới đáp: "Là chuyện giữa trưa trong phủ bị điều tra." Hắn nói, hơi hơi ngẩng đầu liếc nhìn Lục Khải Phái, thấy thần sắc nàng vẫn như thường, lúc này mới xác định nàng thật sự biết chuyện này, vì thế tiếp tục nói: "Trước khi nha dịch của Kinh Triệu Phủ bước vào phủ, Tiểu Lục phát hiện nhà kho có dị, sau khi mở ra thì nhìn thấy bên trong có rất nhiều thuốc nổ, chúng ta chân trước mới vừa xử trí, sau lưng nha dịch đã tới."
Kỳ Dương nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, quay đầu nhìn Lục Khải Phái.
Người sau thế nhưng mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi: "Thuốc nổ đó từ nơi nào tới? Ngoại trừ Trương Ngũ, trong phủ còn có người khác bị thu mua sao?!"
Phải biết rằng, nhà kho cũng không phải là nơi tầm thường, gia đình bình thường đều phái tâm phúc trông coi.
Đặc biệt là chìa khóa của nhà kho, trước đây Tề bá nắm giữ, hiện tại thì nằm trong tay tân quản gia.
Lục Khải Phái đem cái còn lại đặt ở công chúa phủ, người khác quả quyết lấy không được.
Tân quản gia nghe vậy, sắc mặt tức khắc biến đổi, vội cúi người nói: "Tiểu nhân trung thành và tận tâm với Lục gia, mong rằng công tử minh giám!"
Lục Khải Phái cũng không hoài nghi hắn, nếu tân quản gia thật sự có vấn đề, nàng hôm nay đã gặp phiền toái lớn.
Chỉ là Tề bá không còn nữa, Lục gia quản thúc rời rạc, đã trở thành bia ngắm của người khác, nàng cũng phải gõ bọn họ một chút.
Hiện giờ thấy gõ đến không sai biệt lắm, lúc này mới nói: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào, ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe."
Tân quản gia hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới từ từ kể ra: "Là quy củ do Tề bá lưu lại, mỗi ngày đều phải kiểm kê nhà kho.
Tiểu nhân không dám chậm trễ, sáng sớm đã mở nhà kho để xem xét qua, không thấy dị thường.
Nhưng buổi trưa, khi Tiểu Lục đi ngang qua nhà kho, lại phát hiện khoá cửa bất thường, nên gọi tiểu nhân qua mở cửa.
Sau khi chúng ta mở cửa, liền phát hiện ở trong góc nhà kho có rương thuốc nổ!"
Nói tới đây, tân quản gia hơi tạm dừng, lại nói: "Trong phủ chúng ta không có thứ này, khi ăn Tết thì chọn mua một chút pháo trúc, cũng sớm đốt lên hết vào mùng một.
Thượng Nguyên, Thượng Nguyên lại xảy ra chuyện như vậy, trong phủ nào dám giữ đồ vật mẫn cảm như thế..."
Trước mặt công chúa, tân quản gia không tiện nhắc đến vụ ám sát Triêu Dương lâu, nhưng ngày ấy nhiều người chứng kiến như vậy, trong kinh ai không biết Thái Tử và tiên đế bị thuốc nổ giấu ở đèn rồng nổ chết? Thứ này ngoại trừ dùng để làm pháo hoa pháo trúc, thời điểm khác cũng mẫn cảm, hiện giờ tất nhiên càng không cần nói.
Lúc này đừng nói là tích trữ thuốc nổ trong phủ, phàm là chút pháo hoa, pháo chúc còn thừa trong nhà đều phải nhanh chóng xử trí.
Lục phủ tuy rằng không có Tề bá quản sự, nhưng những người khác lại không phải là ngốc tử, sao có thể biết rõ mà còn cố phạm? Còn nữa, nếu Lục gia thật sự có liên quan đến vụ án Triêu Dương lâu, nhưng còn để chứng cứ rõ ràng trong nhà như vậy, là ngại chết không đủ nhanh sao?!
Nói ngắn lại, chuyện này tràn đầy sơ hở.
Đương nhiên, Kỳ Dương và Lục Khải Phái cũng không bỏ qua chi tiết trong chuyện này.
Tỷ như nói rương thuốc nổ xuất hiện quá đúng lúc, thậm chí đều không xuất hiện quá sớm, cơ hồ chính là phối hợp Ngụy Vương vu oan.
Lại tỷ như nhà kho của Lục phủ, Lục gia cũng không phải là nhân gia quan lại tầm thường, dưới tình huống bên ngoài thì lỏng bên trong thì chặt, muốn thần không biết quỷ không hay đem rương thuốc nổ nhét vào nhà kho của Lục gia cũng không dễ dàng!
Kỳ Dương suy nghĩ một chút, ánh mắt tối sầm, tiến đến bên tai Lục Khải Phái nói nhỏ một câu: "Ám vệ."
Tất nhiên, không phải một mình Kỳ Dương có ám vệ của hoàng thất, kỳ thật các hoàng tử và công chúa thành niên đều có, hoặc nhiều hoặc ít khác nhau mà thôi.
Hiện giờ tiên đế băng hà, ám vệ của hắn hẳn là đều bị giao phó tới tay tiểu hoàng đế, nhưng trừ cái này ra, ám vệ của chư vương và công chúa cũng chưa từng bị thu hồi.
Khác với phò mã hoặc là Vương phi nhà khác, Lục Khải Phái biết được sự tồn tại của ám vệ, vì thế nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Sau đó nghe tân quản gia tiếp tục nói: "Thuốc nổ xuất hiện quá mức quỷ dị, tiểu nhân cũng sợ có người vu oan giá họa, cho nên lúc ấy khiến cho Tiểu Lục nhanh chóng dọn đi.
Không đến nửa canh giờ sau, nha dịch của Kinh Triệu Phủ quả nhiên tới cửa điều tra."
Hắn nói xong, tựa hồ nhớ tới Trương Ngũ mà Lục Khải Phái nhắc tới, vì thế lại nói: "Còn có Trương Ngũ.
Công tử không biết, hắn chính là tên đồ đệ gian dối lại thủ đoạn.
Trước đó vài ngày, hắn ở bên ngoài thiếu nợ cờ bạc, hồi phủ thì muốn trộm đồ vật, cũng đã bị đuổi đi."
Cho nên nói, Trương Ngũ bị người thu mua gì đó, thật không phải hắn mặc kệ, mà là đã quản không được.
Kỳ Dương và Lục Khải Phái nghe hắn giải thích, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Lục Khải Phái lại công đạo vài câu, sau đó đuổi người đi.
Đám người vừa đi, trong phòng chỉ còn phu thê hai người, Kỳ Dương lúc này mới mở miệng nói: "Việc này rõ ràng là có người vu oan."
Lục Khải Phái gật đầu, sau khi suy nghĩ thì lại lắc đầu: "Hôm nay Ngụy Vương ra mặt làm khó ta, nhưng ta luôn cảm thấy việc vu oan này không giống như hắn làm.
Khi ở Tuyên Thất Điện, ánh mắt hắn nhìn ta là thật sự nhận định ta có tội, mà không phải đắc ý sau khi vu oan."
Kỳ Dương đương nhiên cũng đã nhận ra, đồng thời nàng cảm thấy lấy đầu óc của Ngụy Vương mà nói, phỏng chừng cũng không phát huy được như vậy, ngược lại rất dễ dàng bị người lợi dụng.
Nàng lập tức gật đầu, nói: "Ta sẽ lệnh người đi tra xét lại.
Còn có bức họa của Tạ Viễn, cũng phải làm người đi xem có phải thật hay không, lại là từ chỗ nào tới."
Lục Khải Phái nghe vậy thì cười một cái, tiếp theo ngắt lời: "Bức họa đó là giả."
Kỳ Dương đối với đáp án này bất