Kỳ Dương bị lời Lục Khải Phái nói đến đau răng, nhưng không thể không thừa nhận lời nàng nói chính xác.
Từ xưa đến nay, thần tử phụ chính không có mấy người có kết cục tốt, đừng nói là nhìn các nàng thân cận với tiểu hoàng đế, kỳ thật ẩn chứa rất nhiều tai hoạ ngầm.
Đương nhiên, trải qua một phen đối thoại, Kỳ Dương cũng minh bạch Lục Khải Phái không chỉ không luyến tiếc quyền thế, càng là ước cho hai người các nàng mau chóng thoát thân.
Chuyện này không có gì kỳ quái, hai người các nàng vốn dĩ cũng đã thương lượng, chờ sau khi Thái Tử đăng cơ thì ly kinh đi du lịch khắp thiên hạ, cuối cùng hồi đất phong định cư.
Nếu không có chuyện ám sát, tân đế đăng cơ, các nàng hiện giờ đều nên từ quan thu thập hành lý!
Đáng tiếc, thế sự khó liệu, tình cảnh hiện giờ như vậy, các nàng phải lưu lại kinh thành nhiều thêm mấy năm.
Nhìn sắc trời không còn sớm, Kỳ Dương bắt đầu kéo Lục Khải Phái đi trở về, đi được nửa đường, nàng cân nhắc rồi nói: "A Phái, ta biết ý của nàng, nhưng bất luận là đối với A Tề hay vẫn là những người khác, mấy năm nay ta đều sẽ không thiếu cảnh giác.
Chúng ta cũng không ở kinh thành lâu, chỉ chờ A Tề đại hôn rồi tự mình chấp chính, ta cũng không phụ lòng những gì hoàng huynh giao phó."
Nói tới đây, Kỳ Dương lại nhìn về phía Lục Khải Phái, thành khẩn nói: "Chỉ là mấy năm nay, còn muốn nhờ A Phái cùng ta cùng hảo hảo dạy dỗ A Tề, khiến cho hắn đủ tư cách trở thành đế vương."
Kỳ thật, Kỳ Dương nói lời này cũng không tính là đột ngột.
Mấy năm...hoặc là cũng có thể nói trong một năm nay, rốt cuộc Kỳ Dương đã thấy được một Lục Khải Phái hoàn toàn khác với ấn tượng của nàng.
Kiếp trước đối phương mất sớm, ấn tượng của nàng đối với nàng ấy vẫn luôn dừng lại ở dáng vẻ quân tử trời quang trăng sáng, còn vì nàng tùy tiện chết đi mà ít nhiều gì cũng thấy nàng đơn thuần, dễ bị khi dễ.
Nhưng mà nhìn lại hiện giờ, nàng nói giết chết Lục Khải Thành thì lập tức giết, nói muốn diệt trừ Tạ Viễn cũng liền diệt trừ.
Mấy năm trước, nàng tự mình ra tay giết Lục Khải Thành, thủ đoạn còn lộ ra non nớt, nhưng đến Tạ Viễn nàng lại mượn đao giết người, đối phương dù muốn báo thù đều tìm lầm nơi!
Cho dù Kỳ Dương đối đãi với người nàng yêu có thiên vị ra sao, cũng không thể không thừa nhận Lục Khải Phái xác thật không thiếu tâm cơ thủ đoạn, cũng có cũng đủ nhẫn tâm, còn phải tùy xem nàng có nguyện ý làm xong hay không.
Mà những tâm cơ, thủ đoạn đó lại từ đâu tới?
Không có người vừa sinh ra đã biết, cho nên nàng tất nhiên cũng học được.
Kỳ Dương rốt cuộc nhớ tới, Lục Khải Phái từ nhỏ đã đi theo, được dạy dỗ như Lục Khải Thành, mà người Lục gia và Tạ gia có nhiều mưu đồ, có thể nghĩ được bọn họ sẽ dạy dỗ người thừa kế chút gì đó.
Bản thân Kỳ Dương cũng được Thái Tử tự mình vỡ lòng giáo dưỡng, nhưng tất nhiên hoàng tử và công chúa, nam tử và nữ tử có cách học và cách dạy khác nhau.
Nàng sợ chính mình quá mức phiến diện sẽ khiến tiểu hoàng đế lầm đạo, lúc này mới tìm người thừa kế được tiếp thu "giáo dục chính thống"như Lục Khải Phái, muốn cho nàng hỗ trợ và dưỡng thành tiểu hoàng đế.
Lục Khải Phái trước sau như một, cũng sẽ không cự tuyệt Kỳ Dương cái gì, vì vậy gật đầu đồng ý: "Điện hạ sở cầu, ta tất nhiên dốc hết toàn lực." Nói xong, nàng lại dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Nhưng mà tương lai còn dài, bệ hạ cũng không biết khi nào mới có thể đại hôn rồi tự mình chấp chính, chúng ta vẫn là nên định ra trước mới được.
Ba năm hay năm năm, luôn phải định ra một con số."
Kỳ Dương nghe vậy, nghiêng đầu nhìn lại đây, ánh mắt thâm thúy.
Lục Khải Phái chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Sớm chút định ra ngày tháng, chúng ta cũng thật sớm lo liệu.
Vả lại, sau khi định ra, chúng ta cũng có thể báo cho bệ hạ, miễn cho hắn ngày sau lớn lên còn tưởng rằng đôi ta tham luyến quyền bính, lại có rất nhiều phỏng đoán không cần thiết."
Lời này nói rất quang minh chính đại, nhưng sao Kỳ Dương lại cảm thấy không thể tin được?
Nhưng nàng cũng suy nghĩ đến lời Lục Khải Phái nói, cảm thấy trước tiên nên ước định tốt với tiểu hoàng đế, xác thật có thể miễn rất nhiều phiền toái.
Tiểu hoàng đế là con mồ côi của Thái Tử, nàng thật sự không muốn sau này cùng hắn nháo như nước với lửa.
Nhưng cùng lúc đó, mọi chuyện đều có mặt lợi và mặt hại.
Nếu tiểu hoàng đế là người biết tự mình tiến bộ, nghe được các nàng ước định thời gian muốn buông tay, sẽ tự càng thêm nỗ lực học tập và trưởng thành.
Nhưng nếu hắn là người đần độn lại không có chí cầu tiến, chỉ cần nghĩ sớm muộn gì cũng có thể tự mình chấp chính, còn có cô phụ và cô mẫu trải phẳng con đường cầm quyền giúp hắn, chỉ sợ lập tức muốn lơi là.
Tương lai ra sao càng không thể biết.
Kỳ Dương suy nghĩ mặt lợi và mặt hại một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng nhân phẩm của tiểu hoàng đế, liền nói: "Như vậy cũng được."
Sau đó, hai người thương nghị một hồi, hiện giờ tiểu hoàng đế đều mười hai, nói nhỏ cũng không tính là nhỏ, ba năm sau đại hôn càng không tính sớm.
Nhưng muốn dạy dỗ hắn chuyện chính vụ, cũng không biết ba năm có đủ hay không, cho nên hai người cuối cùng cũng không định ra ngày tháng cụ thể.
Chỉ cần ba đến năm năm, nếu là năm năm sau biểu hiện của tiểu hoàng đế vẫn như cũ, không thể khiến người vừa lòng, các nàng cũng sẽ không ở lâu.
Năm năm sau, tiểu hoàng đế sẽ tròn mười bảy, là lúc người thiếu niên huyết khí phương cương, cũng sẽ không nguyện ý bị trưởng bối quản thúc.
Thật tới lúc đó còn không buông tay, chỉ sợ mâu thuẫn dần dần nảy sinh, cuối cùng ngay cả quan hệ cô chất cũng không còn.
Kỳ Dương bị thuyết phục, gật đầu đồng ý, liếc mắt chợt nhìn thấy Lục Khải Phái thở ra nhẹ nhõm.
Nàng có chút buồn cười, bước đi vài bước mới phản ứng lại đây, bỗng nhiên xoay người híp mắt nhìn về phía Lục Khải Phái: "A Phái, hôm nay nàng nói với ta nhiều như vậy, thật sự cũng chỉ là lo lắng lời nói hoàng huynh để lại, phòng bị chu đáo thôi sao?"
Lục Khải Phái không nói, nàng nhìn Kỳ Dương, khuôn mặt tràn đầy vẻ thuần lương.
Kỳ Dương sao không hiểu nàng? Vừa thấy dáng vẻ Lục Khải Phái như thế liền biết mình đoán trúng, trong lúc nhất thời lại buồn cười lại tức giận, tiến lên liền kéo lấy vạt áo của đối phương, bất mãn nói: "Cả ngày nàng lại miên man suy nghĩ chuyện gì vậy? Thật đúng là khi ta sẽ tham luyến quyền bính hay sao?"
Lục Khải Phái cũng không vì động tác của đối phương mà buồn bực, ngược lại còn cười nịnh nọt, nói: "Như thế nào sẽ? A Ninh là người giữ chữ tín nhất."
Nói thì nói như vậy, nhưng công chúa xuất thân hoàng thất, lại có mấy người thật sự có thể đem quyền thế coi như mây bay? Các nàng sinh ra đã phú quý, sinh ra đã cầm quyền bính, tham lam quyền thế là chuyện hết sức bình thường.
Lục Khải Phái tin tưởng Kỳ Dương, nhưng nàng vẫn quyết định ngay từ đầu liền hắt cho nàng ấy hai gáo nước lạnh.
Kỳ Dương cũng không biết giận, nàng kéo Lục Khải Phái cùng nàng đùa giỡn một hồi, rốt cuộc bóc qua chuyện này.
- --
Một ngày ồn ào náo nhiệt cuối cùng vẫn trôi qua.
Không quyết tuyệt quạnh quẽ như ngày hôm qua, đêm nay Lục Khải Phái đưa Kỳ Dương về cửa phòng ngủ, hai người lại có chút lưu luyến đối phương.
Phu thê cùng giường mà ngủ mấy năm, hai người sớm đã quen với nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Chớ nói mấy ngày nay Kỳ Dương thiếu Lục Khải Phái