Sáng hôm sau, Kỳ Dương tỉnh lại mới nhớ tới, tối hôm qua nàng chuẩn bị phái ám vệ đi tra việc vu khống thuốc nổ, kết quả bị Lục Khải Phái gián đoạn, cho nên đã quên mất việc này.
Nàng không còn cách nào khác, đành phải mau chóng rửa mặt rồi chỉnh lý lại, lúc này mới phái người đi.
Mỗi hoàng tử và hoàng nữ đều có ám vệ của hoàng gia, nhưng tóm lại bọn họ luôn bị hoàng đế khống chế ở trong tay, vì vậy ám vệ ưu hay là kém thì đều phải xem hoàng đế thiên vị ai.
Không hề nghi ngờ, Kỳ Dương là người được sủng ái nhất, cho nên nàng cũng không lo lắng ám vệ mình phái không tra ra được gì, chỉ cần có dấu vết để lại, muốn tìm hiểu nguồn gốc cũng sẽ dễ dàng.
Đương nhiên, Lục Khải Phái không đặt hy vọng vào những việc này, nàng tìm lối tắt: "Điện hạ còn nhớ rõ Trương Ngũ kia sao? Ngụy Vương thấy hắn không thể lên án ta, sau khi ra cung thì lập tức đuổi người.
Ta liền khiến người đưa hắn đến Đại Lý Tự."
Sự tình liên quan đến bản thân, Lục Khải Phái cũng không tiện tự mình bắt người về nghiêm hình khảo vấn, nhưng đưa đến Đại Lý Tự thì khác.
Lục Khải Phái rõ ràng thủ đoạn của Đại Lý Tự, huống chi đó vẫn là nha môn nghiêm minh, mọi người ở nha môn đều là đồng liêu ở chung với nàng mấy năm.
Dưới tình huống bản thân trong sạch, đem người đưa vào thật sự lại làm người không yên tâm hơn.
Kỳ Dương nghe vậy nhịn không được cười: "Đại Lý Tự Khanh lúc này mới vừa rảnh rỗi, nàng đã tiếp tục tìm việc cho hắn làm."
Vụ án Triêu Dương lâu liên lụy cực rộng, đặc biệt là sau khi hoàng đế băng hà, không chỉ có trong cung, mà trong triều cũng lần lượt có người liên lụy.
Đều không biết từ khi nào Tạ Viễn đã mai phục người nằm vùng, tuy không có quan cao hiển hách, nhưng liên lụy nhiều người như vậy vẫn khiến cho Kỳ Dương và Lục Khải Phái lấy làm kinh hãi.
Rốt cuộc các nàng vẫn luôn cho rằng, những gì Tạ Viễn bố trí ở Lương Quốc đều dựa vào Lục gia, nào biết tay hắn có thể dài đến như vậy!
May mắn là hắn chết ở bắc Vinh, còn chết rất là dứt khoát.
Lúc đó Kỳ Dương đã cảm khái như vậy, sau này ngẫm lại thậm chí vẫn còn sợ hãi, cũng không dám tưởng tượng, nếu là Tạ Viễn có thể từ bắc Vinh thoát được một mạng, quay về Lương Quốc lại nên nhấc lên sóng gió gì?
Bởi vì phần kiêng kị này, Kỳ Dương đã lệnh Đại Lý Tự Khanh điều tra sâu, cơ hồ tra xét khiến trong triều nhân tâm hoảng sợ, lúc này mới dừng tay.
Có thể nói, vụ án Triêu Dương lâu qua đi, hơn hai tháng nay Đại Lý Tự Khanh dường như không hề rảnh rỗi, cả người đều mệt mỏi gầy đi một vòng.
Vẫn là Thiếu Thanh Lục Khải Phái nhấp môi cười cười, còn có thể đúng lý hợp tình nói: "Người có năng lực như Tự Khanh đại nhân thường làm được nhiều việc.
Huống chi việc này liên lụy đến ta, vì muốn tránh khỏi tị hiềm nên ta không thể tự mình đi tra."
Tạm thời không nói đến Ngụy Vương thần kỳ đâm một nhát, kỳ thật hai người còn có quá nhiều chuyện cần phải làm.
Trước đây, Kỳ Dương và Lục Khải Phái cũng giúp đỡ Thái Tử lý chính, nhưng đó đều là có quyết định của Thái Tử, hai người cơ bản chỉ là phụ tá hoặc là chấp hành.
Nhưng hôm nay lại bất đồng, khi tấu chương từ các nơi thật sự đưa đến trên tay, Kỳ Dương xử trí cũng hoàn toàn không ung dung hơn tiểu hoàng đế được bao nhiêu.
Nàng muốn đi theo thừa tướng học tập, còn phải đề phòng hắn lộng quyền, càng muốn đem những gì học được truyền đạt cho tiểu hoàng đế, nhất thời vô cùng mệt mỏi.
Hiện giờ, quan hệ giữa vợ chồng son đã trở lại như lúc trước, Kỳ Dương cũng không ở lại Cảnh Thần cung, ngày ngày đều sẽ hồi phủ, sau đó lại oán hận với Lục Khải Phái: "Ta cũng không có làm hoàng đế, học những cái này mệt chết đi được, rốt cuộc là cái quái gì a."
Lục Khải Phái sẽ vì nàng đưa lên trà nóng và điểm tâm, sau đó bất đắc dĩ nhắc nhở nàng: "Đây là nàng đáp ứng Thái Tử điện hạ."
Sau khi Kỳ Dương nghe xong, nàng lập tức nản lòng.
Nghĩ đến ba đến bốn năm ước định, lúc này nàng lại cảm thấy thời gian quá dài, hận không thể thu dọn tay nải quay đầu liền chạy.
Đáng tiếc không được, cho nên nàng cuối cùng cũng chỉ có thể căm giận nghiến răng, quay đầu về cung đi thúc giục chất nhi.
Cũng may phẩm tính của tiểu hoàng đế không tồi, có lẽ là vì lời nói và cách làm việc của hắn đều mẫu mực, cho nên trên người hắn thật sự còn có bóng dáng của Thái Tử lúc trước.
Khiêm tốn, khoan nhân, hiếu học, kiềm chế bản thân, không giống những hoàng thúc đó của hắn, uổng có chí lớn lại không mãi tiến bộ, cứ thế vô tài vô đức.
Tại thời điểm binh hoang mã loạn đầy bận rộn, thời gian lại trôi qua thêm một tháng nữa, ngày xuân sắp kết thúc.
Tiểu hoàng đế đăng cơ cũng có hơn ba tháng, lúc ban đầu có tiên đế che chở, sau này lại có đám người Kỳ Dương phụ tá, ba tháng cũng không nháo ra chuyện gì náo loạn.
Tuy nói rằng, tân đế muốn ngồi ổn ngôi vị hoàng đế thường cần đến ba năm, thậm chí là càng lâu hơn, ba tháng thật sự không coi là cái gì, nhưng sau khi trải qua bao rối loạn lúc ban đầu, mọi chuyện rốt cuộc dần dần thuận lợi.
Hôm trước, Lục Khải Phái rốt cuộc tuyển ra tân thống lĩnh Vũ Lâm, quả nhiên không phải mấy người phó thống lĩnh lúc ban đầu.
Bọn họ lần lượt đều bị thỉnh đến Đại Lý Tự uống trà, bao gồm thống lĩnh Vũ Lâm trước đó, đến nay cũng không một ai đi ra khỏi Đại Lý Tự.
Tân thống lĩnh xuất thân không hiện, nhưng lại rất có năng lực tiểu giáo, nói đến cùng vẫn là môn khách của công chúa phủ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần lo lắng hắn có dị tâm.
Kỳ Dương cũng tạm thời thoát ly khỏi những chính vụ nặng nề, nàng vốn không phải hoàn toàn không biết gì về triều chính, chỉ là vị trí chợt chuyển biến khiến nàng nhất thời không biết làm sao thôi.
Hai ba tháng nay rèn luyện cũng đủ rồi, dần dần cũng thuận buồm xuôi gió.
Hai người rốt cuộc có cơ hội thở dốc, Kỳ Dương quay đầu lại phát hiện ngày xuân gần kết thúc, hoa đào trong công chúa phủ đều đã tàn!
Nàng còn nhớ rõ, chí nguyện to lớn lúc trước của nàng là muốn hàng năm lấy một đóa hoa đào bên bờ Thanh Hà, chờ đến khi tóc hai người trắng xoá thì lại đếm rõ ràng.
Nhưng mà bây giờ, hoa đào còn không có thu được mấy đóa thì đã bỏ lỡ, cho dù sang năm có thu thêm một đóa để bù đắp, cũng không thể nào quay trở về như trước.
Kỳ Dương uể oải mân mê túi đựng hoa khô mà nàng thu được, thế nhưng lập tức đã thấy Lục Khải Phái đưa một đóa hoa đào vẫn còn nở rộ tới đây: "Không biết điện hạ thu cái này có tác dụng gì, nhưng mà ta thấy hàng năm nàng đều thu một đóa, cho nên năm nay liền đi đến bên bờ Thanh Hà thay nàng hái một đóa tới."
Phò mã tặng hoa cho công chúa điện hạ, khiến cho nàng tâm hoa nộ phóng, ban đêm cùng ngày liền nhận được phúc lợi.
Đương nhiên, trong thời kì thủ tang thì không thể suy nghĩ vớ vẩn, phúc lợi của Lục Khải Phái cũng chỉ là từ thư phòng quạnh quẽ một lần nữa dọn về phòng ngủ mà thôi.
Đáng tiếc vẫn là phải nằm trên giường khác, phòng ngủ to lớn như vậy bị dọn đi chút gia cụ, lại có thêm một cái giường nhỏ, ủy khuất nàng tạm cư...ba năm!
- --
Ba năm a, quả thật là một quãng thời gian thật