Phiên ngoại ba
Hành lý đều đã sắp xếp xong từ trước, hai người đương nhiên là nói đi liền đi.
Sáng sớm hôm sau, một đội chuyên chở hành trang của công chúa phủ ra khỏi thành, buổi trưa mới có người phát hiện Kỳ Dương công chúa phủ trống không.
Chờ đến khi tin tức truyền về cung thì đã là buổi chiều, thiếu đế lòng tràn đầy rối rắm, nghe vậy thì lỡ tay đánh nghiêng chén trà.
Người đều đã đi rồi, lại có thể như thế nào đây? Cho dù tiểu hoàng đế muốn thỉnh cô mẫu về, nhưng đế đảng trong triều cũng sẽ không nguyện ý, huống chi Kỳ Dương đều nói rõ muốn trải qua những ngày tháng tự tại, tiểu hoàng đế sao có thể tiếp tục khó xử cô mẫu?
Rốt cuộc người vẫn rời đi, khiến cho không ít người lưu lại trong kinh buồn bã mất mát.
Mà khác với mọi người lòng tràn đầy phức tạp trong kinh, Kỳ Dương và Lục Khải Phái ra kinh thật sự không còn gì trói buộc, cả người đều khoan khoái.
Đến nỗi ngày mùa hè lên đường vất vả sao? Các nàng cũng chỉ sợ đi chậm thì sẽ tiếp tục bị lưu lại, lại không vội chạy đến đất phong, cho nên cứ thoải mái đi đi dừng dừng.
Một ngày cũng không câu nệ, cho nên đi được một trăm tám mươi dặm, hay vẫn là ba đến năm mươi dặm cũng đều rất vui vẻ.
Đất phong của Kỳ Dương nằm ở phía nam, cách kinh thành còn rất xa.
Năm đó, lão hoàng đế đặc biệt sủng ái nàng, ban cho nàng vùng đất trù phú ở phương nam, cũng không nghĩ tới vấn đề có xa hay không.
Rốt cuộc từ xưa đến nay không có tiền lệ công chúa đi đến đất phong định cư, nói là đất phong, kỳ thật cũng chính là thực ấp, thu thuế lấy tiền mà thôi, cũng không cần công chúa quản lý, có xa hay không thì có quan hệ gì?
Đối với chuyện này, Kỳ Dương cũng không cảm thấy có gì không tốt, thậm chí cho tới bây giờ cũng rất vừa lòng: "Tuy rằng chúng ta lên đường có chút vất vả, nhưng cách xa kinh thành cũng có chỗ tốt a.
Cái gọi là trời cao hoàng đế xa [1], dù là ai cũng quản không được."
[1] Trời cao hoàng đế xa: Kẻ quyền lực không ở gần mình nên không cần phải lo sợ.
Khi nói lời này, Kỳ Dương đang ngồi ở trong xe ngựa oi bức, cầm quạt tròn quạt phần phật, trên trán vẫn không khỏi đổ mồ hôi.
Lên đường khi trời nóng thật sự không dễ dàng, dù cho có đi rồi dừng lại cũng làm người chịu không nổi, Lục Khải Phái và Kỳ Dương cuối cùng vẫn tạm thời dừng chân ở một tòa thành nhỏ, dự định đến khi thời tiết mát mẻ chút thì sẽ tiếp tục đi.
Đến nỗi nguyên nhân quyết định lưu lại thì nhiều ít có chút buồn cười, bởi vì Lục Sanh và con thỏ của nàng cùng nhau bị cảm nắng!
Ba năm trôi qua, Lục Sanh cũng đã tròn sáu tuổi, tiểu đoàn tử cao như một đoạn củ cải nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú càng thêm tương tự với Lục Khải Phái.
Mà ba năm nay, tuy rằng Kỳ Dương và Lục Khải Phái bận rộn, nhưng các nàng một nhà ba người ở chung, cảm tình tất nhiên cũng càng thêm thâm hậu.
Nhưng cùng lúc đó, nguyên nhân cũng chính là vì hai người bận rộn thường xuyên vắng mặt, Lục Sanh càng thêm trân quý con thỏ kia.
Có lẽ là vì những gì đã trải qua hồi còn bé, lúc trưởng thành lại thiếu trưởng bối làm bạn dẫn đường, mấy năm gần đây Lục Sanh tuy rằng cởi mở không ít, nhưng đáy lòng trước sau đều có loại cảm giác vô lực cùng trống rỗng không thể nắm bắt...!
Mẫu thân thân sinh coi nàng như giày rách, điện hạ cùng bá phụ dù đối đãi tốt với nàng nhưng cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, nàng trước sau chưa từng có được cái gì.
Mãi đến khi có được con thỏ này, nó hoàn toàn thuộc về nàng, lúc nào cũng làm bạn với nàng, thứ mà nàng không cần duỗi tay liền có thể bắt lấy.
Đại để là vì di tình, ba năm nay không chỉ không làm Lục Sanh chán ghét con thỏ béo phì kia, mà ngược lại càng thêm quý trọng.
Quý trọng, yêu quý, suốt ngày ôm, trong lúc trời nóng như vậy không phải song song bị cảm nắng sao?
Kỳ Dương một chút đều không nghĩ chê cười tiểu hài nhi, nhưng sau khi biết được nguyên do như vậy, nàng vẫn là nhịn không được nằm ở trên đầu vai Lục Khải Phái, cơ hồ không thể dừng cười.
Nàng cười đến bụng đau, Lục Khải Phái "hảo tâm" giúp nàng xoa xoa, kết quả tất nhiên là càng xoa càng cười.
Có rất nhiều người hầu đi theo, hai người tất nhiên không cần phân phó thỉnh đại phu.
Vì vậy, chờ đến khi hai người nháo đủ rồi chạy đến trong phòng Lục Sanh, thị nữ đều đã đút chén thuốc cho tiểu hài nhi.
Thậm chí, thị nữ của công chúa phủ còn tận tâm tẫn trách, biết Lục Sanh coi trọng con thỏ, con thỏ sau khi bị cảm nắng nằm hôn mê ủ rũ cũng được rót cho một chén nhỏ, cũng không biết chén thuốc của người có thể dùng để cho con thỏ uống hay không?
Nhìn con thỏ bị mở miệng đút thuốc, Kỳ Dương suýt nữa nhịn không được lại cười rộ lên.
Nhưng nhìn đến tiểu Lục Sanh chóng mặt đến đáng thương, rốt cuộc nàng không có mặt mũi chê cười trước mặt tiểu hài nhi, vì thế nhịn cười rất là vất vả.
Một lát sau, đút xong chén thuốc, Lục Sanh bị đắng đến mức khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại.
Kỳ Dương vẫy lui thị nữ, thuận tay đút khối mứt hoa quả đến miệng Lục Sanh, có chút buồn cười lại có chút tò mò hỏi nàng: "A Sanh ngươi thật đúng là...!Trời nóng như vậy còn ôm đoàn mao cầu, ngươi không cảm thấy nóng sao?"
Lục Sanh còn choáng váng, nhưng có lẽ là đổi sang nơi khác mát mẻ hơn một chút, vừa rồi lại bị đút một chén thuốc vô cùng đắng, nàng lúc này cũng dần dần thanh minh.
Chỉ là nghe được lời Kỳ Dương trêu chọc, nàng nhất thời có chút xấu hổ và quẫn bách, nhấp môi nhìn Kỳ Dương có chút nhút nhát sợ sệt, thật giống như làm chuyện sai nên chột dạ: "Thói quen, lúc ấy, lúc ấy không cảm thấy."
Cái gọi là thói quen, tất nhiên là thói quen ôm con thỏ.
Kỳ Dương đã đưa cho nàng con thỏ này hơn ba năm nay, từ lúc bắt đầu nó còn là thỏ con, dưỡng đến bây giờ đã là con thỏ nặng hơn mười hai cân, Lục Sanh vẫn luôn ôm nó.
Nói câu chuyện ngoài lề, cũng bởi vì ôm con thỏ càng ngày càng nặng này, cho nên lực cánh tay của Lục Sanh đều lớn hơn tiểu hài nhi bình thường rất nhiều!
Kỳ Dương nghe xong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng kỳ thật Lục Khải Phái ở bên cạnh không có quá nhiều tâm tư trêu chọc, nàng nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên tiến đến xốc lên vạt áo Lục Sanh.
Tiểu hài nhi sợ tới mức kinh hô một tiếng, vội vàng duỗi tay bưng kín xiêm y.
Nhưng mà Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đều