Phiên ngoại bốn
Thời tiết mùa hè thường xuyên thay đổi, ban ngày luôn nắng chói chang, nhưng đến buổi tối bỗng nhiên lại mưa to tầm tã suốt một đêm.
Lục Sanh gần như đã trị hết rôm, thói quen ôm con thỏ cũng biến thành xách lồng sắt.
Tuy rằng như vậy có chút mất sức, con thỏ ở trong lồng cũng có chút sống không còn gì luyến tiếc.
Kỳ Dương và Lục Khải Phái liền thương lượng tiếp tục khởi hành.
Hơn nửa đêm, hai người nằm ở trên giường, tuy rằng bởi vì trời nóng nên không có dựa vào nhau, nhưng Kỳ Dương cũng không chịu, nàng không buông tha mà dùng ngón út câu lấy ngón út của Lục Khải Phái, phảng phất như vậy giữa hai người sẽ càng xích lại gần nhau một phần.
Lục Khải Phái vui vẻ tùy theo nàng, cũng không bài xích thân cận như vậy, thậm chí còn có chút vui mừng.
Nàng nằm nghiêng, một bàn tay cùng Kỳ Dương "Câu kết làm bậy", một tay khác lại còn cầm quạt xếp, thoáng chốc lại quạt một chút.
Đáng tiếc khi đó, gió lạnh thỉnh thoảng lướt qua cũng không có bao nhiêu hiệu quả, đêm nay cũng không biết có phải các nàng ảo giác hay không, luôn cảm thấy có chút phá lệ oi bức.
Kỳ Dương nằm ở trên giường một hồi, lăn qua lộn lại cũng không biết đổi vị trí bao nhiêu lần, nàng luôn cảm thấy nằm trong chốc lát thì dưới thân đều nóng lên.
Cũng chỉ ba mươi phút, nàng mới vừa tắm gội nhưng trên người lại đổ mồ hôi ròng ròng, cái này làm cho nàng cũng có chút nôn nóng: "Hôm nay thật sự quá nóng.
Còn có mùa hè ở nơi này, dường như cũng nóng hơn kinh thành rất nhiều, chúng ta đừng ở lâu, đi tìm nơi khác tránh nóng đi."
Khi nói chuyện, tựa hồ ngại Lục Khải Phái quạt quá mức không nhanh không chậm, nàng giơ tay đoạt lấy quạt xếp.
Nàng quạt "phần phật" một hồi, gió lớn hơn một chút, cũng mát mẻ hơn một chút, nhưng quạt được một lát liền cảm thấy tay mỏi.
Lục Khải Phái chờ động tác nàng chậm lại, sau đó cầm quạt xếp trở về, vẫn không nhanh không chậm quạt gió mát: "Mùa hè ở phương nam nóng hơn một chút, nói vậy đất phong của điện hạ sẽ càng nóng."
Kỳ Dương vừa nghe, cả người đều không tốt: "Cho nên trước tiên chúng ta vẫn nên tránh nóng, khi vào thu thì lại đến."
Đến nỗi mùa hè năm sau? Kia đều là chuyện của năm sau, tất nhiên chờ sang năm lại nói.
Lục Khải Phái cười đáp ứng, giơ cây quạt lại quạt nhiều hơn cho Kỳ Dương, đồng thời thuận miệng nói những nơi ở gần đây thích hợp để tránh nóng.
Nàng lúc trước lớn lên ở Giang Nam, sau này lại sống trong kinh một quãng thời gian dài, kỳ thật chưa từng tới những nơi này.
Nhưng nàng đều đọc không ít ghi chép về địa lý và du ký, đặc biệt là sau khi quyết định tương lai muốn cùng Kỳ Dương hồi đất phong, suốt cả đường đi nàng đều đặc biệt chú ý.
Kỳ Dương lẳng lặng nghe, thường thường trở mình mà nằm.
Đáng tiếc, mát lạnh dường như rất xa vời, vừa mới đổi chỗ cũng chỉ một lát lại cảm giác nóng vô cùng.
Trong phòng, ngoại trừ giọng nói nhỏ nhẹ, ôn tồn của Lục Khải Phái đang từ từ kể ra, chỉ còn lại động tĩnh nàng xoay người.
Chờ Lục Khải Phái nói xong, cũng không biết nàng nghe được bao nhiêu, liền hỏi: "Điện hạ cảm thấy chúng ta đi nơi nào thì thích hợp?"
Kỳ Dương lại trở mình, đối mặt với Lục Khải Phái, nói với nàng: "Nơi gần nhất ở đâu?"
Lục Khải Phái lại không nói nữa.
Thị lực của nàng từ trước đến nay đều rất tốt, tới ban đêm chỉ cần có một chút ánh sáng thì cũng có thể nhìn thấy, vì thế nương theo ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, nàng có thể thấy rõ dáng vẻ Kỳ Dương lúc này...!
Có lẽ là bởi vì vẫn luôn xoay người, vạt áo của Kỳ Dương đã tản ra.
Sau khi nàng tắm gội xong liền muốn đi nghỉ ngơi, thời tiết lại nóng, cho nên nàng không có mặc áo lót ở bên trong.
Vì thế khi vạt áo vừa tản ra, liền có một phong cảnh lớn lộ ra ngoài.
Không chỉ có vậy, bởi vì vẫn luôn ra mồ hôi, da thịt trần trụi ở dưới ánh trăng cũng phiếm ánh sáng nhợt nhạt, mang đến mạc danh dụ hoặc.
Lục Khải Phái nhìn Kỳ Dương, bàn tay phẩy quạt xếp chậm rãi dừng lại.
Tính ra, hai người các nàng đều không có thân mật suốt ba năm nay.
Đầu tiên là giữ đạo hiếu, sau đó lại vội vàng trả lại quyền lực cho tiểu hoàng đế, mỗi ngày đều vội đến kiệt sức, tất nhiên cũng không có tâm tư suy nghĩ cái gì phong hoa tuyết nguyệt.
Kỳ Dương giữ hiếu xong đến nay đều có mấy tháng, hai người cũng không có thân cận, nàng đều đã mau quên tư vị đã từng thân mật khăng khít ra sao rồi.
Mãi đến giờ này khắc này, ký ức cùng dục vọng tựa hồ đều bắt đầu thức tỉnh!
Kỳ Dương còn chưa phát hiện, thời tiết nóng đến mức khiến nàng cũng không cảm giác được vạt áo rời rạc mát mẻ, nàng nhẹ nhàng đẩy Lục Khải Phái: "A Phái, ta đang nói chuyện với nàng đây.
Nàng lúc nãy nói đến mấy nơi đó, nơi nào..."
Lời còn chưa nói xong, nàng đã thấy người đối diện ném quạt xếp, cúi người nhích lại gần.
Mãi đến khi bị Lục Khải Phái đè ở dưới thân, phản ứng của Kỳ Dương vẫn là đẩy Lục Khải Phái ra, vẻ mặt ghét bỏ: "Nóng chết mất, nàng đột nhiên dựa gần như vậy làm gì?!"
Lục Khải Phái mạc danh ngạnh một chút, cảm xúc dâng lên đều bị một câu này áp xuống hơn phân nửa.
Nàng có chút ngượng ngùng, nhưng tiếp cận cũng đều đã tiếp cận rồi, nếu cái gì đều không làm mà lại lui về, cảm giác đó quả thực không cách nào hình dung.
Cho nên dừng một chút, Lục Khải Phái vẫn cúi người hôn xuống.
Kỳ Dương lại không phải là tiểu cô nương chuyện gì cũng chưa từng trải qua.
Ba năm trước đây, hai người thậm chí hài hòa đến mức ngự y nhắc nhở phải tiết chế, lúc này tuy rằng ngây ngẩn một hồi, nhưng nàng vẫn rất nhanh phản ứng kịp.
Nóng thì có nóng, hai người dính vào cùng nhau thì lại càng nóng, nhưng sau khi hứng thú bị gợi lên, những chuyện này dường như đều có thể được bỏ qua.
Kỳ Dương không hề từ chối, nàng đáp lại cái hôn của Lục Khải Phái, từ mới lạ dần dần phù hợp.
Càng nhiều dục vọng bị đốt lên, nhiệt độ xung quanh vốn đã nóng bức nay dường như đều tăng thêm hai phần, trở nên cực nóng.
Nhìn thấy liền phải nước chảy thành sông, một ánh sáng chói mắt bỗng nhiên xoẹt qua căn phòng tối tăm.
Ánh sáng đột ngột đến, hai người vừa lúc đối diện nhau, trong mắt Kỳ Dương mông lung hơi nước, đáy mắt Lục Khải Phái đều nóng rực, đều không còn dáng vẻ như ngày thường.
Nhưng còn không đợi các nàng nhìn rõ hơn, ánh sáng liền biến mất, theo sát tới chính là một tiếng sấm sét.
"Ầm vang" một tiếng, phảng phất long trời lở đất!
Sấm sét ập đến quá bất ngờ, hai người trên giường hoàn toàn không có chuẩn bị.
Kỳ Dương một khắc trước còn đang suy nghĩ đến rất nhiều ý muốn kiều diễm, nhưng bị sấm sét dọa, trong đầu nàng thoáng chốc trống rỗng.
Cái gì ái muội, cái gì kiều diễm, cái gì dục vọng, hết thảy đều bị nàng vứt ra sau đầu, theo bản năng rúc vào lồng ngực người mình yêu.
Lục Khải Phái cũng không sợ sét đánh, nhưng mới vừa cùng tức phụ khanh khanh ta ta được một lát: "......"
Sau tiếng sấm, mưa tầm tã rơi như trút nước, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi "ào ào", gió thổi vào nhà mang theo hơi nước lạnh lẽo, rốt cuộc giải trừ cái oi bức khôn kể lúc nãy.
Nhưng Lục Khải Phái ôm tức phụ lại có chút sống không còn gì luyến tiếc, nghẹn đến nội thương.
Nhưng mà nàng có thể làm sao bây giờ? Nàng đương nhiên chỉ có thể thở dài, sau đó ôm công chúa điện hạ bị tiếng sấm dọa mà trấn an.
Kỳ Dương yên lặng oa ở trong lòng Lục Khải Phái, nàng kỳ thật có chút xấu hổ.
Bản thân nàng cũng không sợ sét đánh, chỉ là tia sấm sét lúc nãy tới quá đột ngột, cũng không đúng lúc, nàng không hề phòng bị nên mới bị dọa tới rồi.
Nhưng nháo thành như vậy, hiển nhiên không có khả năng tiếp tục được nữa, nàng giờ phút này cũng ngượng ngùng đối mặt với