Trong ngày hôn lễ, ngựa xe như nước khắp Kinh Thành so với ngày thường náo nhiệt bội phần, dân chúng đều dừng lại mọi chuyện làm ăn, đồng loạt đứng ở hai bên đường xem đội du hành của Công Chúa. Chỉ thấy Thái tử cưỡi ngựa dẫn một đội quân đi phía trước mở đường, theo sát chính là đoàn đại nhạc khí trình diễn. Ven đường bá tánh không khỏi sợ hãi than, Hoàng Đế lão nhân gia là "chơi khô máu" làm hôn lễ cho cho con gái rượu! ! ! ( Ý nghĩ này cũng không có gì kỳ quái, hoàng thất Triêu Quốc từ trước đến giờ cần kiệm tiết kiệm, trong các hoàng thất các nước có thể nói là họ keo kiệt nhất, vì vậy, bá tánh Triêu Quốc lại là bá tánh giàu nhất trong các nước!).
Chờ đến mọi người đều bị đội trình diễn làm náo nhiệt mất kiên nhẫn, Công Chúa và Phò Mã mới thật sự xuất hiện. Chỉ nhìn thấy: cao quý xinh đẹp - Chiếu Nghĩa Công Chúa Tư Vực, đoan trang ngồi trên lưng ngựa, lễ phục đỏ rực càng phát dương khí phách của Công Chúa, anh khí hiên ngang mỉm cười hướng phía bá tánh kính chào. Mà Phò Mã đại nhân của bọn họ chính là vô tư vô ưu ngồi trong kiệu. Trong kiệu rộng rãi vô cùng, Đản Đản không giữ dáng vẻ hào khí lại lỗ ra giữa ban ngày. Trong thời điểm này thỉnh thoảng nghe thấy, người tốt miệng liền nói là hình tượng khuông phép, không đủ chân thực, thậm chí là khô khan nhàm chán, mà người không tốt miệng nhìn thấy liền nói thẳng, hơn nữa nếu bắt gặp một chút xíu tỳ vết nào liền sẽ không ngừng mở rộng. So với ấn tượng ban đầu về Tư Vực là tuyệt mỹ không thể bắt bẻ, phối hợp vào mà nói, Phò Mã thì đương nhiên sẽ là người ưu tú, nhưng kết quả, trong thực tế Phò Mã hoàn toàn chính là một phế vật, bởi vì y đang nữa nằm như chết ở trong kiệu, cười đùa hí hửng khoe khoang y là đắc ý như thế nào, hoàn toàn một bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Nhưng vô luận như thế nào, có du hành hay là ậm ừ cho qua thì cũng đã kết thúc. Đợi đến khi kết thúc lễ bái đường, sắc trời đã biến thành đen, thân là tân nương Công Chúa điện hạ từ sớm liền bị đưa vào tân phòng chờ Phò Mã trở lại.
Lúc này, Tư Vực đang mặc lễ phục, đầu đội mũ phượng rèm châu ngay ngắn ngồi trên giường, bên người là cung nữ bình thời phục vụ còn có một lão ma ma hơi lớn tuổi. Trong tân phòng được trang trí rực rỡ phối hợp với sơn trân hải vị trên bàn không khỏi biểu thị hôn lễ giàu sang vui mừng nhường nào.
Tư Vực chờ đợi đến cau mày, kiên nhẫn đợi thời gian trôi đi, Phạm Ngưng Toa nghênh ngang tiến vào phòng tân hôn, cười hì hì đi tới bên cạnh Tư Vực nói: "Ngự tỷ! Chuyện ngươi giao phó đó! Ta đã làm xong!"
Tư Vực nghe hiểu ý cười một tiếng, nô tỳ bên cạnh ngược lại là rơi vào trong sương mù. Nguyên lai nha, Tư Vực nhìn như lịch sự nghiêm chỉnh kia đã sớm giao phó Phạm Ngưng Toa cho Đản Đản uống rượu, Đản Đản bình thời chính là một màn thầu mềm*, thấy mình liền trở thành Trái hồng mềm**, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, thân là Phò Mã nhất định phải kiên định! Cái gọi là rượu tráng anh hùng gan, Đản Đản mà uống rượu đến bảy phần say lúc đó tuyệt đối là anh hùng! Tính khí mạnh mẽ sẽ lập tức đến ngay, tới lúc đó trở thành "sắc lang" cũng nói không chừng!
*: Màn thầu mềm: Ý nói kiểu kiểu nhút nhát không khí phách.
**: Trái hồng mềm: Người hay mắc cở mặt thẹn thùng.
Tư Vực liền có chút tính toán nhỏ nhặt, vui vẻ chờ Đản Đản đi vào, quả nhiên thời gian không quá nữa nén nhang, Đản Đản liền được người dìu vào. Còn chưa vào tới phòng đã nghe thấy nàng rống to: "Ta -. . . Không có say! Không cần. . . Đỡ! Vực Vực -. . . Ta đã về rồi!"
Ngồi ở trên giường Tư Vực