Khi ăn bữa trưa, Tống Chu Thành mang thực đơn đưa sang cho Lâm Tri Ngải trước: "Cô muốn ăn gì? Tự mình gọi đi nha!"
Lâm Tri Ngải cầm lấy thực đơn, tỉ mỉ quan sát một lúc. Tống Chu Thành cảm giác có gì đó không đúng, bèn lập tức nói thêm một câu: "Cô chỉ được chọn ba món thôi, gọi nhiều quá ăn không hết đâu!"
Nhỡ đâu cô gọi mỗi món trong thực đơn một phần, vậy thì tiền sinh hoạt phí lúc nãy vừa mới nhận được sẽ tiêu hết nữa mất!
Sự thật chứng minh, Tống Chu Thành cũng khá hiểu về Lâm Tri Ngải. Bởi vì lúc nãy Lâm Tri Ngải thật sự có dự định mỗi món trong thực đơn sẽ gọi một phần.
Nhưng do đã được Tống Chu Thành giới hạn số lượng, Lâm Tri Ngải cũng trầm tư một lúc lâu mới gọi được ba món ở trên thực đơn: Tôm chiên, cá kho tộ và canh hải sản ba loại.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải đã gọi xong món mình muốn ăn, Tống Chu Thành lại đưa thực đơn sang cho Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Văn: "Hai người các cậu thêm một món nữa đi, bốn người mình ăn là đủ rồi."
Đợi đến khi món ăn được mang lên, không cần Lâm Tri Ngải nhắc nhở, Tống Chu Thành đã tự nhận nhiệm vụ bóc vỏ tôm ra giúp cho cô.
"Cô đúng là khéo chọn quá đấy, tôm của quán này là món ngon nhất đó!"
Ăn tôm mà Tống Chu Thành đưa sang, Lâm Tri Ngải cười đến nỗi đôi mắt cong cong cả lên: "Tất nhiên rồi, tôi là ai chứ!"
Cô là tiểu công chúa được cưng chiều nhất nước Thục, từ nhỏ đến lớn, món ngon nào mà chưa từng thưởng thức!
Triệu Dực Thạch ngồi ở đối diện nhìn thấy cảnh tượng này, không biết tại sao rõ ràng là vẫn chưa bắt đầu ăn cơm nhưng đã no rồi.
Lâm Tri Ngải ăn xong bữa trưa bèn cảm thấy có chút buồn ngủ, cô đưa mắt nhìn mặt trời gay gắt bên ngoài xong thì nhìn sang Tống Chu Thành, hỏi: "Khi nào thì chúng ta về, tôi muốn ngủ trưa rồi đấy."
Tống Chu Thành nhìn thấy đôi mắt lim dim của Lâm Tri Ngải, anh thấy cũng rất buồn cười: "Sao vậy? Không phải cô cứ nằng nặc đòi ra ngoài chơi với tôi sao?"
Lâm Tri Ngải trừng mắt lên nhìn Tống Chu Thành: "Ai mà biết anh bảo ra ngoài chơi là ngồi đây cả nửa ngày trời cơ chứ, chẳng có vui gì hết!"
Tống Chu Thành gượng gạo bật ho một tiếng để che lấp đi sự chột dạ trong lòng.
Nếu như theo kế hoạch vạch ra ban đầu, bọn họ ăn bữa sáng ở quán rượu xong thì sẽ đến phòng khiêu vũ Anh Đào.
Nhưng mà có thêm Lâm Tri Ngải nữa nên anh chỉ có thể uống trà cả buổi sáng ở quán rượu Gia Hoà thôi.
Trông thấy đôi mắt của Lâm Tri Ngải sắp mở không nổi nữa rồi, Tống Chu Thành bèn đứng dậy tạm biệt với Triệu Dực Thạch: "Vậy hai người tiếp tục chơi đi nha, tôi dẫn Tri Ngải về trước đã."
Sau khi Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải rời đi, Triệu Dực Thạch bỗng mỉm cười với Vương Cảnh Văn: "Nói chứ Lâm Tri Ngải với A Thành trông cũng xứng đôi lắm chứ bộ, Lâm Tri Ngải thích kiểu váy hoài cổ, vừa hay A Thành cũng thích trường bào!"
Vương Cảnh Văn liếc mắt nhìn Triệu Dực Thạch, hừ một tiếng lạnh nhạt: "Lâm Tri Ngải trông có xinh đẹp đến mức nào thì vẫn là một cô ngốc. Cậu thật sự cảm thấy hai người họ có thể bền lâu à!"
Triệu Dực Thạch có chút hoang mang: "Sao lại không thể lâu dài được chứ, anh không thấy anh A Thành rất tốt với Lâm Tri Ngải sao, vừa tách hạt dưa, vừa bóc vỏ tôm, đến ra ngoài chơi cũng dẫn theo chị ấy."
Vương Cảnh Văn chậc lưỡi bĩu môi, nét mặt xem thường: "Đều là đàn ông cả, còn lạ lẫm gì nữa. Bây giờ A Thành chẳng qua nhất thời hứng thú, đợi đến khi hết vui rồi thì sẽ lạnh nhạt với Lâm Tri Ngải thôi."
Triệu Dực Thạch khẽ lắc đầu, không nói thêm gì. Mặc kệ Vương Cảnh Văn nói gì đi chăng nữa, cậu đều cảm thấy Lâm Tri Ngải và A Thành có thể bền lâu, dù sao thì ai có thể từ chối một cô gái mạnh mẽ lại dịu dàng kia chứ!
Tống Chu Thành bên này đã bước xuống quán rượu, nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang chậm chạp lê bước ở sau lưng mình, anh bỗng chau mày rồi nắm lấy tay của Lâm Tri Ngải.
Trông thấy ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu của Lâm Tri Ngải, khoé môi của Tống Chu Thành bất giác cong lên, thế nhưng vẫn nghiêm mặt giải thích: "Trên phố đông người, cô đi chậm như vậy dễ đi lạc lắm!"
Lâm Tri Ngải gật gật đầu, mặc cho Tống Chu Thành nắm tay của mình. Vừa hay giờ trời đang đổ nắng chói chang, Lâm Tri Ngải còn có thể đi theo phía sau lưng của Tống Chu Thành, nấp vào trong bóng của anh.
Quay về nhà họ Tống phải băng qua một con phố, mà ở giữa con phố đó chính là tiệm đồ cổ lần trước Lâm Tri Ngải mua váy.
Lâm Tri Ngải vừa liếc mắt nhìn đã trông thấy một chiếc váy màu xanh lam được treo ở ngay giữa tiệm đồ cổ đó, giống hệt như cái mà cô đang mặc trên người.
Lâm Tri Ngải vội vã siết chặt tay của Tống Chu Thành, rồi chỉ tay về phía tiệm đồ cổ đó, trong đôi mắt viết lên dòng chữ hiện rõ như ban ngày "Tôi thích nó, tôi muốn có nó!"
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn chiếc váy đó, chợt cau mày: "Không phải hôm qua mới mua cho cô một bộ đó rồi hay sao?"
Lâm Tri Ngải chợt lẩm bẩm, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà chiếc váy đó là màu xanh lam, khác màu với cái này của tôi mà."
Lâm Tri Ngải sợ Tống Chu Thành không đồng ý bèn kéo tay của Tống Chu Thành lại, nói tiếp một câu: "Bây giờ tôi chỉ có mỗi một chiếc váy này thôi, cái để tắm rồi thay ra còn chẳng có, đáng thương lắm đó!"
Tống Chu Thành nhìn thấy Lâm Tri Ngải nũng nịu, lại tỏ vẻ đáng yêu nữa. Anh chỉ có thể thở dài rồi dẫn theo Lâm Tri Ngải vào trong tiệm đồ cổ.
Anh vừa vào thì hừ một tiếng với ông chủ tiệm đồ cổ: "Nếu như tôi nhớ không nhầm thì ông nói rằng chiếc váy được giữ gìn tốt như vậy, cả thế giới không có quá ba bộ. Vậy tôi hỏi ông, cái bộ ở trên giá kia ông lấy ở đâu ra vậy?"
Ông chủ nhìn thấy Tống Chu Thành đứng ngoài cửa cũng giật cả mình, thế nhưng rất nhanh sau đó đã hồi phục lại trạng thái bình thường, khom người mỉm cười với Tống Chu Thành: "Chiếc thứ hai cũng bị tôi mua được rồi đấy ạ!"
Tống Chu Thành cau mày, gương mặt lạnh lùng: "Sáu mươi đồng bạc, tôi mua nó!"
Trong mắt ông chủ bỗng loé sáng, thế nhưng vẫn thở dài với Tống Chu Thành: "Vốn dĩ tôi mua chiếc váy này về mất tám mươi đồng bạc, cơ mà hôm nay vì để kết bạn với thiếu gia tôi bán lỗ vốn, sáu mươi đồng bạc cho ngài."
Tống Chu Thành: "..."
Đồng ý thoải mái như vậy sao, có phải anh lại bị lừa nữa rồi không!
Nhưng nhìn sang Lâm Tri Ngải đang chăm chú nhìn chiếc váy đó không rời mắt, Tống Chu Thành chỉ có thể lấy ra tiền sinh hoạt phí mới nhận được, đưa cho ông chủ: "Lấy xuống giúp tôi đi!"
Lâm Tri Ngải ôm lấy chiếc váy màu xanh lam vừa được lấy xuống, buông tay Tống Chu Thành ra, cũng chẳng còn thấy gật gù buồn ngủ nữa. Mãn nguyện đến mức chỉ muốn mau chóng về nhà, sau đó thử chiếc váy mới của mình.
Tống Chu Thành biết được chút tâm tư đó của Lâm Tri Ngải vậy nên lập tức dẫn Lâm Tri Ngải rời đi. Nhưng vừa đến trước tiệm đồ cổ, Tống Chu Ngải vẫn không quên quay đầu lại, chau mày hỏi ông chủ: "Đừng nói là chỗ các ông sẽ có thêm chiếc váy thứ ba nha!"
Ông chủ ban đầu ngẩn người, tiếp đó thì cúi người mỉm cười: "Hết rồi ạ, lần này thì hết thật rồi ạ!"
Ông ta chỉ thu về hai bộ, mà tất cả đều bị tên tiêu tiền như rác của nhà họ Tống mua về hết rồi.
Sớm biết chiếc váy này dễ bán như vậy, có nói gì đi chăng nữa ông ta cũng mua luôn chiếc váy màu đỏ kia về rồi!
Việc đầu tiên sau khi Lâm Tri Ngải trở về nhà đó chính là mặc thử chiếc váy mới màu xanh lam của mình, đứng trước gương rồi nhìn trái lại nhìn phải.
Hoàn
toàn xem không đã, cô còn đi đến trước mặt của Tống Chu Thành rồi nhẹ nhàng nói với Tống Chu Thành: "Sao hả? Tôi đã nói chiếc váy này đẹp lắm mà! Tôi mặc nó lên lại càng đẹp hơn nữa!"
Tống Chu Thành sờ vào túi tiền đã ít đi gần hơn một nửa của mình, anh chỉ biết khóc không ra nước mắt, thế nhưng vẫn bày ra nét mặt lãnh đạm, nghiêm túc nói với Lâm Tri Ngải: "Chiếc váy này không biết đã để bao lâu rồi đấy, cô cởi ra trước rồi gọi Tiểu Hoà giặt giúp đi!"
Lâm Tri Ngải gật đầu xong vội về phòng thay quần áo. Còn Tống Chu Thành thì chỉ có thể ngây người nhìn chiếc túi tiền của mình.
Đợi đến khi Lâm Tri Ngải trở ra, Tống Chu Thành thẳng tay kéo cô ra một góc, nghiêm túc nói với Lâm Tri Ngải: "Tôi cảm thấy cô nên tiết kiệm một chút, tiền sinh hoạt phí tháng này của chúng ta chỉ còn sót lại bốn mươi đồng bạc thôi đấy!"
Lâm Tri Ngải khẽ nhướng mày, kinh ngạc lên tiếng: "Hả, anh không nuôi nổi tôi nữa rồi ư?"
Tống Chu Thành thở một hơi dài: "Mua một chiếc váy bình thường thì vẫn được, nhưng mà lần nào cô cũng mua đồ cổ, tất nhiên là tôi nuôi không nổi rồi."
Cứ theo tốc độ tiêu tiền này của Lâm Tri Ngải, người có thể nuôi được cô trên thế giới này chẳng có mấy người đâu!
Đôi mày liễu của Lâm Tri Ngải khẽ chau lại: "Nhưng mà những chiếc váy bình thường chẳng đẹp chút nào."
Tống Chu Thành trầm tư một lúc rồi nói: "Nếu như cô cảm thấy những chiếc váy thông thường không đẹp, vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể đặt may mà."
Dựa theo yêu cầu của Lâm Tri Ngải, đặt may một chiếc váy như thế này, nhiều nhất cũng không quá năm đồng bạc.
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Còn có thể đặt may à? Vậy thì được thôi, vừa hay tôi cũng cảm thấy chất liệu này để lâu ngày rồi, mặc không được thoải mái."
Tống Chu Thành: "..."
Nó đã được để cả trăm năm, mặc vào tất nhiên là không thoải mái rồi.
Cũng chỉ có cô mới lấy những thứ đồ cổ này mặc như quần áo thường ngày!
"Vậy đi ha, mấy hôm nữa tôi tìm cho cô hai người thợ may, để bọn họ may quần áo cho cô, cô muốn mặc kiểu dáng thế nào thì cứ nói với họ là được."
Đôi mắt Lâm Tri Ngải đột ngột phát sáng, nắm lấy cánh tay của Tống Chu Thành rồi liên tục gật đầu: "Được đó, được đó!"
Nhìn thấy biểu cảm kích động của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chỉ cảm thấy trong lòng buốt lạnh, bất giác thấy hơn trăm đồng bạc của mình bỏ phí rồi!
Từ sau khi Tống Chu Thành đồng ý giúp Lâm Tri Ngải gọi thợ may vào phủ đặt may váy. Trong đầu của Lâm Tri Ngải chỉ toàn là váy mới.
Ngay cả lúc ăn cơm, Lâm Tri Ngải cũng không quên hỏi Tống Chu Thành: "Khi nào thì chúng ta mới có thể tìm thợ may hả!"
Tống Chu Thành cầm bát cơm trước mặt Lâm Tri Ngải lên một cách thành thục, đút cho Lâm Tri Ngải một miếng cháo bắc thảo thịt nạc trước, rồi sau đó mới thấp giọng trả lời: "Trời cũng đã tối rồi, hơn nữa cũng phải đợi đến ngày mai chứ!"
Tống Trạch ngồi ở đối diện ngẩng đầu lên liếc nhìn Tống Chu Thành, gương mặt không chút biểu cảm mà nói: "Ngày mai là ngày con và Tri Ngải về lại mặt đó."
Nghe thấy lời nhắc nhở của Tống Trạch, Tống Chu Thành mới chợt nhớ ra, ngày mai đã là ngày thứ ba rồi. Theo như tục lệ, anh nên dẫn Tri Ngải trở về nhà họ Lâm một chuyến.
Nghĩ lại chiếc rương của hồi môn toàn là chăn đệm của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành bỗng rơi vào những suy nghĩ sâu xa. Lâm Tri Ngải đã bước vào cửa của nhà họ Tống, người ức hiếp Lâm Tri Ngải tức là đang ức hiếp Tống Chu Thành anh!
Còn Lâm Tri Ngải thì vô cùng buồn rầu, khẽ chau mày: "Ngày mai có thể không về được không? Tôi muốn đi tìm thợ may!"
Mặc dù quyển danh sách đen của cô vẫn còn ở nhà họ Lâm nhưng quần áo mới của cô thì quan trọng hơn!
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải đang mặt nhăn mày nhó, cũng thấy buồn cười: "Yên tâm đi, buổi sáng đi đến nhà họ Lâm một chuyến, buổi chiều đi tìm thợ may với cô!"
Nghe Tống Chu Thành nói như vậy, Lâm Tri Ngải mới hài lòng gật đầu: "Vậy được, nói rồi đấy nhá!"
Buổi tối khi ngủ vẫn như cũ, Lâm Tri Ngải ngủ bên trong còn Tống Chu Thành ngủ ở ngoài, hai người chung một giường, đắp cùng một chăn.
Tiểu Hoà giúp Lâm Tri Ngải tắm rửa xong thì Lâm Tri Ngải đã lên giường đi ngủ. Đến lúc Tống Chu Thành bước vào trong phòng, Lâm Tri Ngải đã ngủ từ lâu rồi.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang nằm trên giường thành hình chữ "đại" thì Tống Chu Thành cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa rồi.
Nhưng sau khi Tống Chu Thành nằm xuống, tay và chân của Lâm Tri Ngải hệt như có mắt vậy, cô lại biến Tống Chu Thành trở thành một khúc cây, ôm vào trong lòng.
Tống Chu Thành chỉ có thể lấy tay của Lâm Tri Ngải đang đặt trên lồng ngực của anh xuống, cơ mà chưa đến mười phút, tay của Lâm Tri Ngải lại quay về chỗ cũ.
Tống Chu Thành gỡ ra hết lần này đến lần khác, đến sau nửa đêm thì thật sự anh không mở mắt nổi nữa rồi, mới mặc cho Lâm Tri Ngải ôm mình.
Ngày hôm sau, Lâm Tri Ngải mở mắt ra bèn phát hiện mình đang nằm trong lòng của Tống Chu Thành, còn bị hai tay Tống Chu Thành ôm chặt.
Rút bài học kinh nghiệm từ chuyện hôm qua, Lâm Tri Ngải không đá Tống Chu Thành xuống giường mà dùng tay chọc nhẹ vào mặt của Tống Chu Thành, dịu dàng nói một câu: "Không phải đã bảo mỗi người một tấm chăn, không vượt giới hạn hả? Anh ôm tôi làm gì vậy?"
Tống Chu Thành mở mắt ra, anh vừa tỉnh giấc nên vẫn còn hơi ngơ ngác. Nhưng sau khi anh nghe thấy câu hỏi của Lâm Tri Ngải xong, bèn bật cười khẽ: "Rõ ràng là cô ôm tôi cơ mà, tôi đẩy cũng không chịu buông!"
Lâm Tri Ngải vô cùng ngờ vực: "Nhưng mà bây giờ anh là người ôm tôi mà!"
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn xuống bàn tay của mình đang đặt lên eo của Lâm Tri Ngải, lập tức trừng to mắt, chuyện này là sao đây?
Khi Tống Chu Thành buông Lâm Tri Ngải ra, vô ý bóp nhẹ một cái, khỏi nói xúc cảm cũng tốt quá nhỉ, chẳng trách anh ôm mãi không chịu buông tay.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải cứ chăm chăm nhìn mình, Tống Chu Thành đành ho nhẹ một tiếng, giả vờ giả vịt mà nói: "Tối hôm qua thấy cô cứ đá chăn ra hoài, tôi sợ cô lạnh nên mới ôm cô đó chứ!"
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu, không chút hoài nghi, ngược lại còn mỉm cười với Tống Chu Thành: "Cảm ơn anh nha, anh đúng là một người tốt á!"
Trông thấy nụ cười của Lâm Tri Ngải, vành tai Tống Chu Thành bỗng đỏ ửng, anh vội cúi thấp đầu, không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ áy náy.