Lâm Tri Ngải ở trong phòng rửa mặt, Tống Chu Thành thì đi thẳng đến sân luyện võ, nở một nụ cười nịnh bợ với Tống Trạch đang đánh quyền: "Lão Tống, con nói ba nghe cái này nè!"
Tống Trạch nghe thấy lời của Tống Chu Thành nói nhưng ông chẳng thèm để ý đến anh. Ông đánh xong bài quyền rồi mới từ từ dừng bước, đi đến trước mặt Tống Chu Thành, trầm giọng nói: "Nói đi, có gì muốn xin à."
Con trai của mình tất nhiên mình là người hiểu rõ, hễ anh gọi ông là ông già thì tức là đang ngứa đòn. Còn hễ mà gọi ông là lão Tống thì tức là đang có việc muốn xin xỏ.
Tống Chu Thành hí hửng cười: "À cái đó... Ba có thể cho con mượn chiếc xe hơi của ba một chút được không?"
Hôm nay đi để lấy lại khí thế cho Lâm Tri Ngải, đi bộ đến thì mất mặt quá!
Tống Trạch liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, hừ lên một tiếng nhưng vẫn khẽ gật đầu: "Tự mình đi qua chỗ Phúc Bá lấy chìa khoá đi! Khi nào về thì nhớ đổ đầy xăng cho ba đó!"
Tống Chu Thành vội đứng nghiêm người, giơ tay lên trán chào theo nghi thức quân đội với Tống Trạch: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Đổ xăng thôi chứ gì, cũng chẳng tốn của anh bao nhiêu đồng bạc!
Lâm Tri Ngải rửa mặt xong, bước ra ngoài thì phát hiện không thấy Tống Chu Thành đâu nữa rồi. Lâm Tri Ngải nhìn ngang nhìn dọc ở trong sân cũng chẳng thấy bóng dáng Tống Chu Thành đâu, nghĩ ngợi nửa ngày trời thì cô mang một chiếc ghế đẩu ra rồi ngồi trong sân đợi Tống Chu Thành.
Khi thấy bóng dáng của Tống Chu Thành ngay góc rẽ của hành lang, Lâm Tri Ngải lập tức chạy đến rồi hỏi Tống Chu Thành: "Anh đã đi đâu vậy?"
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải kích động khi thấy mình như vậy, kỳ lạ thay Tống Chu Thành lại cảm thấy hơi cảm động. "Tôi đi tìm ông ba tôi nói chút chuyện, cô đói rồi hả? Hay là tụi mình đi đến nhà ăn luôn nha!"
Lâm Tri Ngải chầm chậm lắc đầu, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, nhưng lời mà cô nói ra lại như đâm thẳng vào tim Tống Chu Thành: "Tôi không đói, tôi còn tưởng anh lén tôi đi may quần áo mới chứ!"
Tống Chu Thành: "..."
Sự cảm động lúc nãy của anh đem cho chó ăn thì hơn!
Nhưng thấy gương mặt ngây thơ của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành bèn thở dài: "Chiều chúng ta mới có thể đi tìm thợ may, cô đừng có vội. Chút nữa tôi cho cho một bất ngờ!"
Đôi mắt Lâm Tri Ngải bỗng sáng bừng lên, kéo lấy cánh tay của Tống Chu Thành, hỏi đến cùng: "Bất ngờ gì vậy?"
Tống Chu Thành lắc đầu, nhẹ mỉm cười nói: "Đợi ăn cơm xong cô sẽ biết thôi!"
Trong lòng cô cứ nhớ đến bất ngờ mà Tống Chu Thành nói, Lâm Tri Ngải ăn bữa sáng rất nhanh, ăn hai ba miếng là đã không ăn nữa rồi.
Nhìn thấy bát cháo tổ yến còn thừa hơn một nữa, Tống Chu Thành bất giác chau mày: "Cô ăn thêm chút nữa đi!"
Lâm Tri Ngải khẽ lắc đầu: "Thôi, tôi đã no lắm rồi."
Lâm Tri Ngải sợ Tống Chu Thành không tin, còn đưa tay vỗ nhẹ lên chiếc bụng nhỏ của mình, tỏ ý rằng mình thật sự không nói dối.
Tống Chu Thành thấy Lâm Tri Ngải thật sự không ăn nổi nữa bèn lấy bát cháo tổ yến còn dư của Lâm Tri Ngải và ăn nó.
Không phải nói chứ, bát cháo tổ yến này ngon thật. Bát cháo tổ yến trong miệng của Tống Chu Thành hai ba miếng là hết.
Biết Lâm Tri Ngải cứ nghĩ đến sự bất ngờ kia, vậy nên sau khi Tống Chu Thành ăn xong thì kéo Lâm Tri Ngải ra ngoài.
Có điều khi rời khỏi, anh cũng không quên lấy theo hai quả quýt bỏ vào trong túi, buổi sáng Lâm Tri Ngải chỉ ăn vài miếng, nói không chừng chưa đến trưa thì sẽ đói cho xem.
Lâm Tri Ngải đi theo Tống Chu Thành ra ngoài cổng, nhìn thấy chiếc xe hơi đậu bên ngoài cổng lớn thì có chút ngạc nhiên, cô vội nhìn sang Tống Chu Thành ở bên cạnh, ngờ vực hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Tống Chu Thành giúp Lâm Tri Ngải mở cửa bên ghế phụ rồi cười nói: "Đây là xe hơi, chút nữa chúng ta lái cái này về nhà họ Lâm."
Lâm Tri Ngải ngồi lên chiếc xe với gương mặt đầy tò mò, cô đưa mắt nhìn Đông nhìn Tây, sau đó chiếc xe khởi động, Lâm Tri Ngải giật mình nắm chặt dây an toàn: "Chiếc xe này chạy nhanh quá, nhanh hơn cả cưỡi ngựa nữa!"
Tống Chu Thành vừa lái xe, vừa cười nói: "Bây giờ chúng ta đang ở trong thành phố không thể chạy quá nhanh, mấy hôm nữa tôi dẫn cô về quê hóng gió, như thế chạy mới nhanh được!"
Đôi mắt Lâm Tri Ngải sáng rực, liên tục gật đầu: "Được đó, được đó."
Sau khi dứt câu thì cảm giác có gì đó không đúng lắm, cô mới nói thêm: "Có điều, tôi phải may được váy mới thì mới đi nha!"
Tống Chu Thành chỉ cảm thấy rất buồn cười, thế nhưng anh vẫn gật đầu: "Yên tâm đi, không quên chiếc váy mới của cô đâu!"
Lâm lão thái thái đã tính ngày hết rồi, vừa sáng tinh mơ đã dẫn theo Lâm Chính Hồng đợi ở cửa.
Chiếc xe hơi màu đen ở Thành Đô chỉ có một chiếc, cũng chính là ký hiệu riêng thuộc về Tống tư lệnh.
Nhìn thấy chiếc xe hơi chầm chậm chạy đến, Lâm lão thái thái trong lòng vừa sợ vừa lo, sợ rằng Tống Chu Thành sẽ nổi cơn thịnh nộ, lo rằng Lâm Tri Ngải sẽ sống không yên.
Đến khi chiếc xe dừng lại, Tống Chu Thành đi đến ghế lái phụ mở cửa cho Lâm Tri Ngải, nắm tay của cô bước xuống, Lâm lão thái thái mới lặng lẽ thở phào.
Lâm Chính Hồng không hổ là chủ tịch Thương hội Thành Đô, phản ứng của ông ta là nhanh nhất. Ông ta trực tiếp chạy đến trước mặt Tống Chu Thành, mỉm cười gật đầu với anh: "Con rể đến rồi à, mau vào đi!"
Tống Chu Thành không hề nói gì, anh nhìn sang Lâm Tri Ngải, tựa như đang dò hỏi ý kiến của Lâm Tri Ngải.
Còn Lâm Tri Ngải thì chau mày chăm chăm nhìn Hạ Linh đang đứng ở cửa, cô vội chạy đến trước mặt Lâm lão thái thái rồi kéo tay của bà và bắt đầu tố cáo: "Bà nội, con bị đánh ngất rồi bị trói vào Tống phủ, bà phải báo thù giúp con!"
Người nhà nhà họ Lâm có mặt ở đó đều ngây cả ra, dường như không nghĩ rằng Lâm Tri Ngải lại nói chuyện này một cách công khai như vậy. Chỉ có Lâm lão thái thái vỗ nhẹ lên tay của Lâm Tri Ngải: "Được rồi, bà nội báo thù giúp con!"
Lâm Tri Ngải nở một nụ cười tươi tắn, nắm tay của Lâm lão thái thái rồi bước vào trong sân, vừa đi vừa nói: "Bà nội, người đánh con chắc chắn có liên quan đến Lâm Diệc Vân! Không phải Lâm Diệc Vân thì là Hạ Linh!"
Lâm Chính Hồng còn đang đứng ở cửa chỉ biết gượng cười, đưa tay tỏ ý mời Tống Chu Thành vào nhà.
Nhưng khi ông ta nghe thấy Lâm Tri Ngải gọi thẳng tên Hạ Linh thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, chăm
chăm trừng Lâm Tri Ngải, trong ánh mắt quở trách đó lộ ra sự phê phán.
"Hạ Linh cái gì! Đó là mẹ của mày đấy!"
Lâm Tri Ngải giật bắn mình, quay đầu lại nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt tức giận của Lâm Chính Hồng.
Lâm Tri Ngải cau mày, hừ một tiếng lạnh nhạt, cô không thèm so đo với ông ta, chỉ nắm tay của Lâm lão thái thái rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tống Chu Thành còn ở phía sau, khoé môi lộ ra nét cười mỉa mai, tầm mắt đang chăm chú nhìn Lâm Chính Hồng: "Con cũng có chuyện muốn thỉnh giáo ba vợ, vừa nãy ba vợ gọi con là con rể, thì không biết là con rể chồng cô con gái lớn hay là con rể chồng con gái út ha!"
Lâm Chính Hồng cũng không biết Tống Chu Thành có ý gì, chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo: "Vốn dĩ là con rể chồng cô con gái út, cơ mà đây chẳng phải tạo hoá trêu người đó sao!"
"Tạo hoá trêu người? Vốn dĩ là một tân nương bình thường, mà khi đưa đến không những bị trói chặt mà còn đổi thành một người khác nữa. Ngay cả của hồi môn và danh sách của hồi môn mang qua cũng chẳng giống nhau, trong rương chỉ toàn là chăn đệm. Ông gọi cái đó là tạo hoá trêu người đấy à?"
Tống Chu Thành dùng ngữ khí điềm tĩnh nhất, thế nhưng lời nói thốt ra lại khiến những người có mặt ở đó nét mặt đơ cứng, toàn thân lạnh buốt.
Gương mặt Lâm lão thái thái bỗng chốc cũng trầm xuống, bị kéo căng như thể quét lên đó một lớp keo. Bà lên tiếng quở trách Hạ Linh: "Cô giải thích rõ ràng cho tôi mau!"
Hạ Linh còn chưa kịp mở lời, một cô gái mặc chiếc áo học sinh màu xanh xông ra từ trong phòng, là Lâm Diệc Vân.
Lâm Diệc Vân chắn ngay trước mặt Hạ Linh, đôi mắt cô ta nhìn Tống Chu Thành ngấn nước, còn mang theo chút hung hãn: "Anh đừng hòng ức hiếp mẹ của tôi, tôi nói cho anh nghe, tôi sẽ không bao giờ gả cho anh đâu, anh đừng hòng nghĩ đến chuyện đó nữa. Nếu như anh cứ một mực ép tôi, anh chỉ có thể có được một xác..." Hai mạng người!
"Ở đây không có chuyện của con, cút vào trong phòng cho mẹ!"
Lâm Diệc Vân vẫn chưa nói xong đã bị Hạ Linh quát lớn. Lâm Diệc Vân nhìn thấy ánh mắt đầy uy hiếp của Hạ Linh, cũng biết rằng mình đã nói sai. Cô ta chỉ có thể cố gắng lấp đi, lời nói đang thốt ra vội sửa thành: "Một xác người!"
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Lâm Diệc Vân đang vô cùng hoảng hốt, thành công nhìn ra được sự ngu xuẩn hiện lên rõ ràng trong đôi mắt cô ta.
Tống Chu Thành mỉm cười lắc đầu, cảm thấy may mắn đến kỳ lạ, cũng còn may người gả cho anh là cô ngốc này. Nếu như Lâm Diệc Vân thật sự gả cho anh thì anh cũng không biết sẽ bị lừa thành thế nào nữa đây!
Gương mặt Hạ Linh trở nên trắng bệch, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu bèn bổ nhào ra quỳ trước mặt Lâm lão thái thái: "Mẹ, tất cả những chuyện này đều là con làm hết, không liên quan gì đến Diệc Vân."
Hạ Linh nói xong câu này thì ngồi rạp xuống nền đất, dường như bị rút đi hết mọi sức lực, thế nhưng bàn tay vẫn bất giác siết chặt.
Sao Lâm Diệc Vân lại ngu ngốc đến vậy cơ chứ, của hồi môn là thứ nó có thể đụng đến hay sao! Bây giờ lại còn để mẹ của mình dọn chiến trường cho mình.
Bỗng nhiên cũng hy vọng điều mà trước giờ chẳng hề mong muốn, đó là nếu như Lâm Diệc Vân cũng là một đứa ngốc thì hay rồi. Vậy thì bà đỡ phải lo biết bao nhiêu việc!
Lâm lão thái thái cau chặt mày, bà chỉ đành đưa mắt nhìn Tống Chu Thành rồi hỏi anh: "Không biết ý của Tống thiếu soái thế nào?"
Xử lý Hạ Linh thế nào đều là chuyện nhỏ, điều quan trọng bây giờ là phải làm rõ thái độ của nhà họ Tống.
Tống Chu Thành đang định lên tiếng trả lời thì trông thấy Lâm Tri Ngải bước về phía bên phải, cầm lấy bình hoa bên cạnh đập thẳng lên đầu của Hạ Linh.
Bình hoa đó vỡ nát văng tứ phía, sau gáy của Hạ Linh cũng bắt đầu chảy máu. Hành động này của Lâm Tri Ngải khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Lâm Tri Ngải bèn đứng thẳng người lên, gương mặt nghiêm túc nói: "Lúc nãy các người cũng nghe thấy rồi đấy, bà ta thừa nhận là do bà ta đánh vào gáy của tôi. Vậy thì chắc chắn là tôi phải đánh trả chứ!"
Con người cô trước giờ có thù báo thù, có oán báo oán. Bây giờ cô không ra tay, ngộ ngỡ Lâm lão thái thái chỉ bảo Hạ Linh đóng cửa tự kiểm điểm, hoặc là phạt bà ta chút đỉnh tiền thì chẳng phải là cô chịu thiệt rồi sao!
Trong lòng của Lâm Tri Ngải đang gật gù đắc ý nghĩ thì khoé môi của Tống Chu Thành lại bất giác giật lên, cách mà cô ngốc này giải quyết vấn đề không ngờ lại đơn giản thô bạo như vậy.
Phản ứng nhanh nhất phải kể đến Lâm Diệc Vân, cô ta nhìn thấy Hạ Linh bị thương thì gào lên xé ruột xé gan với Lâm Tri Ngải: "Không ngờ chị dám đánh mẹ của tôi, tôi sẽ liều mạng với chị!"
Trông thấy móng tay dài ngoằng của Lâm Diệc Vân, Lâm Tri Ngải vội chạy trốn ra sau lưng của Tống Chu Thành, bị thương không đáng sợ, cơ mà móng tay dài như vậy sẽ bị huỷ dung mất!
Hạ Linh ôm lấy vết thương ở sau gáy, trong đôi mắt chợt vụt qua một luồng sáng, bà hét lớn về phía Lâm Diệc Vân: "Lâm Diệc Vân, con cút ngay về phòng cho mẹ!"
Lâm Diệc Vân cũng ngơ ngác, quay đầu nhìn vào đôi mắt của Hạ Linh, cũng không biết phải làm sao.
Không hiểu tại sao Hạ Linh lại không phân biệt được tốt xấu như vậy, rõ ràng là cô ta đang giúp Hạ Linh, mà Hạ Linh lại nổi giận với cô ta.
Nhưng cô ta biết, khi Hạ Linh gọi đầy đủ tên của cô ta thì chứng tỏ bà ấy đang rất nghiêm túc. Lâm Diệc Vân chỉ có thể rút tay của mình về, chầm chậm lùi ra sau lưng Hạ Linh.