Ta và Vô Mẫn Quân chỉ sau mười hai canh giờ lúc trò chơi bắt đầu đã đồng thời “Tử vong”, việc này thật sự là làm cho người ta hoàn toàn không
thể đoán trước được. Nhất là ta, tự nhiên chết oan… Bất đắc dĩ dữ dội…
Tuy rằng ta cùng Vô Mẫn Quân không tính là vẫn còn trong trò chơi, nhưng dù sao trò chơi vẫn đang tiến hành, mọi người ăn qua bữa sáng, đánh giá
lẫn nhau rồi lại tự đi làm chuyện của mình.
Trong lòng Bình
Dương nhớ kỹ Tiểu Tuế con mình —— Tiểu Tuế mới hơi lớn một chút, còn
chưa có tên gọi, vốn Bình Dương hy vọng Vô Mẫn Quân đặt tên cho nó,
nhưng Vô Mẫn Quân không nên đặt tên cho Tiểu Tuế là “Phong XX”, nói cách khác cùng họ Bình Dương, Bình Dương dù tức giận cũng chưa dám nói cho
Lã Dẫn.
Cũng bởi vậy chúng ta đều chỉ gọi nó là Tiểu Tuế, dù sao đứa nhỏ một tuổi rồi đặt tên cũng là bình thường.
Bởi vì Bình Dương và Lã Dẫn bị chúng ta triệu tiến cung, Tiểu Tuế cũng đi
cùng, vừa vặn ta không có việc gì làm, liền đi theo Bình Dương cùng đi
xem Tiểu Tuế, Phùng Du trở về ngủ, Ngô Ung liền cũng chạy đi theo xem
Tiểu Tuế, con của hắn ở lại Bắc Xương bởi vậy nên rất nhớ.
Tiểu
Tuế được mấy tháng, cực kỳ giống mẫu thân của mình, mắt hạnh môi hồng,
làn da trắng nõn, trưởng thành đại khái cũng là cái tai họa giống với Vô Mẫn Quân, chính là lông mi cùng cái mũi giống Lã Dẫn, mày rậm mũi
thẳng, trong nét đẹp lại có thêm mấy phần anh khí, diện mạo như vậy…
Thật sự là lên trời thưởng cơm ăn, tương lai cho dù nó lưu lạc dân gian, cũng không sợ… Ách…
Tiểu Tuế sinh ra đã không sợ, thấy Ngô Ung cũng
không kinh ngạc sợ hãi, Ngô Ung tới gần nó một chút, nó liền dùng đôi
mắt đen rất tròn rất sáng mắt nhìn chằm chằm choáng váng, lông mi thật
dài, sau đó trong nháy mắt ngọt ngào cười với hắn. Cho dù là không cười
với ta, trong lòng ta cũng tê dại, huống chi là Ngô Ung làm cha không
lâu, hắn đi lên trước, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuế…”
Còn chưa nói xong, Tiểu Tuế bỗng nhiên nôn sữa ra, trực tiếp phun thẳng vào mặt Ngô Ung.
Ta: “…”
Ngô Ung: “…”
Sau khi Tiểu Tuế non xong lại cười khanh khách lên, Bình Dương vốn đang ở
bên ngoài căn dặn bọn hạ nhân chuẩn bị mấy đồ dùng này nọ cho Tiểu Tuế,
nghe thấy tiếng động chạy vào, thấy ta nhịn cười, Tiểu Tuế cười to, Ngô
Ung cười khổ, lại nhìn sữa trên mặt Ngô Ung biết đã có chuyện gì, muội
ấy ngẩn người, nói: “Ôi, đúng rồi, vừa mới cho uống sữa xong, quên cho
nó ói sữa thuận khí (=.=).”
Ngô Ung: “…”
Bình Dương căn bản mặc kệ bi kịch của Ngô Ung, mà là vui sướng hài lòng đối với Tiểu Tuế nói:
“Bắt đầu không nôn vào người của mẫu thân, thật sự là ngoan.”
Tiểu Tuế chớp chớp ánh mắt, cũng lộ ra một cái tươi cười hiểu ý.
… Không đúng, căn bản không đúng!
Lã Dẫn đâu, Lã Dẫn ở nơi nào? Vì sao anh ta không đến quản! ! ! Bình Dương tiếp tục dậy như vậy, Tiểu Tuế tuyệt đối là Vô
Mẫn Quân thứ hai, có khi còn không bình thường hơn cả Vô Mẫn Quân!
Ta một đầu đầy mồ hôi, nói: “Muội, muội không thể dậy trẻ con như vậy, như vậy Tiểu Tuế…”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Tuế bỗng nhiên chu miệng về phía ta, sau đó mở rộng
cánh tay nhỏ bé ngắn ngủi trắng mập ra, vươn vươn về phía ta, giống như
là muốn ta ôm nó.
Ta lập tức nói không nên lời, nhẹ nhàng đi qua mà ôm lấy Tiểu Tuế, nói: “Tiểu Tuế ngoan nhất…”
Tiểu Tuế khanh khách cười, ta nghi hoặc nói: “Tiểu Tuế cười cái gì?”
Tiểu Tuế chưa biết nói, chỉ có thể cười, quả thực cũng sắp thành cười mà
không nói, cuối cùng nó chỉ chỉ vào cổ ta, ta mới phản ứng lại, buổi
sáng sau ta khi bị “Xử tử” sau, đã vẽ lên cổ mình, tỏ vẻ mình “Đã chết” … Tiểu Tuế cười vui vẻ như vậy, hóa ra là cười nhạo ta!
Ta: “…”
Ranh con đáng chết… Ta yên lặng đem Tiểu Tuế thả lại cái giường nhỏ của mẹ,
Tiểu Tuế vẫn đang cười, ta quay đầu định nói với Bình Dương làm cho Tiểu Tuế đừng cười, trẻ con cười lâu quá không tốt, kết quả chỉ thấy Bình
Dương đang vụng trộm cười.
Bình Dương: “Ai…”
Ta: “… …”
Mẫu tử gì vậy…
Ta ở chỗ này của Bình Dương đợi trong chốc lát, buổi chiều Vô Mẫn Quân
cũng đến đây, Tiểu Tuế vừa thấy hắn đến, hai ánh mắt đều tỏa sáng, hò
hét đi đến bên cạnh, Vô Mẫn Quân cũng không nhìn hắn cái nào, nói với
ta: “Đi, mang ngươi xuất cung đi chơi.”
Ta không nói gì nói: “Ra cung làm gì? Hơn nữa vì sao hôm nay xuất cung?”
“Nha nha nha…” Tiểu Tuế thấy Vô Mẫn Quân không để ý tới nó, gấp đến độ kêu lên.
Vô Mẫn Quân nói với ta: “Dù sao chúng ta đều là người chết, xuất cung không sao.”
“Oa ngươi không cần dùng cái loại vẻ mặt đương nhiên này nói không biết xấu hổ lại vụng về lấy cớ như vậy được không? !” Ta trợn mắt há hốc mồm,
như vậy cũng có thể sao…
Vô Mẫn Quân nói: “Không có quan hệ, dù sao cũng không có chuyện gì làm.”
Ta nói: “Ai, đã biết.”
Thấy ta đồng ý rồi, Vô Mẫn Quân liền vừa lòng, lôi kéo ta đi, Tiểu Tuế thấy
Vô Mẫn Quân phải đi, gấp đến độ muốn khóc, ta nhìn không đành, nói:
“Ngươi để ý Tiểu Tuế một chút thôi.”
Vô Mẫn Quân dừng một chút, cúi đầu, lộ ra vẻ mặt phức tạp, nói: “Tiểu Tuế, sao nó ở trong này?”