Ta: “…”
Tiểu Tuế rốt cục không chống đỡ được, oa oa khóc lớn lên.
Bình Dương nghe thấy tiếng khóc chạy vào, thấy Tiểu Tuế quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn, ta với Vô Mẫn Quân đều cứng ngắc như thế, vội vàng đem Tiểu
Tuế ôm lấy, nói: “Hoàng huynh Hoàng tẩu, hai người làm cái gì vậy!”
Ta nói: “Tiểu Tuế yêu cầu không được, còn hoàn toàn bị bỏ qua.”
Vô Mẫn Quân: “…”
Bình Dương rơi lệ nói: “Hoàng huynh, huynh cũng không phải không biết Tiểu
Tuế trừ bỏ cha nó thì thích huynh nhất, lần nào huynh cũng bỏ qua nó.”
Vô Mẫn Quân bĩu môi, tiếp nhận Tiểu Tuế, tùy tay quơ quơ an ủi, Tiểu Tuế
lập tức vui vẻ, dừng khóc, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Vô Mẫn Quân,
lông mi còn có cảm giác bị thấm ướt.
Vô Mẫn Quân giận dữ nói: “Trẫm chính là rất được người thích.”
Ta: “…”
Bình Dương: “…”
Thực không muốn để ý đến hắn, các loại phương diện.
Ta nói: “Có lẽ Tiểu Tuế chính là nghe thấy được hơi thở của đồng loại.”
Vô Mẫn Quân liếc mắt một cái ngắm Tiểu Tuế, nói: “Đồng loại? Ồ, không phải là… tất nhiên là con của chúng ta… A.”
Hắn cũng không biết tin tưởng tràn đầy đang nói cái gì vậy, Tiểu Tuế chỉ
trong chốc lát bởi vì bắt đầu khóc có chút mệt, cho nên đi ngủ, Vô Mẫn
Quân đem Tiểu Tuế thả lại trên giường, sau đó vươn tay nhẹ nhàng mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mập của Tiểu Tuế, ta đang bị hình ảnh ấm
áp giữa cậu và cháu trai ngoại biến thành hết sức cảm động, chợt nghe Vô Mẫn Quân không mặn không nhạt nói: “Ranh con, dám cười nhạo nương tử
ta…”
Ta: “… …”
Hắn làm sao mà biết được! Hơn nữa cho dù biết, cũng không phải cố ý báo thù chứ? ! Thật là ngây thơ đi? ! Vô Mẫn Quân,
ngươi còn nói ngươi không phải đồng loại với Tiểu Tuế đi, căn bản chính
là Tiểu Tuế đều hơn ngươi! ! !
***
Ta cùng Vô Mẫn Quân xuất cung,
bên ngoài nhàn hạ, Vô Mẫn Quân mang ta đi ăn đủ các loại đồ ăn linh
tinh, sau đó đi xem xiếc ảo thuật, hai người chơi đùa vui vẻ.
Cuối
cùng sắc trời dần tối, Vô Mẫn Quân ở bên cạnh ta, hai người nhàn nhã
thong thả hồi cung, bỗng nhiên ta có cảm giác tóc ta bị kéo lại một
chút, vì thế dừng chân lại, khó hiểu nhìn về phía Vô Mẫn Quân bên cạnh,
hắn chỉ hướng ta cười, một câu cũng không nói. Nghi hoặc vươn tay sờ sờ
tóc, ta đụng phải một cây cây trâm, sờ vào rất tốt, là cây ngọc trâm,
hình dạng dường như là đóa hoa mai.
… Ta nhớ ra rồi, khi hai cơ thể
chúng ta còn bị hoán đổi, hắn bắt ta mua cho hắn một cây trâm, cây trâm
hắn đeo chính là cây này.
Trong lòng ta cảm giác có chút phức tạp, dừng một chút, nói: “Ngươi… Ngươi vẫn còn giữ?”
Vô Mẫn Quân lúng túng nói: “Hôm qua bỗng nhiên tìm thấy, ta cũng không thể đeo, nên cho ngươi.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân cười ha ha nói: “Khả năng sao? Ừ, là để lại cho ngươi.”
Ta nói: “Ừm, cám ơn.”
Vô Mẫn Quân cười lắc lắc đầu, không nói cái gì.
Nhưng mà sau khi chúng ta hồi cung, lại phát hiện một chuyện khiến cho người ta mười phần kinh ngạc—— Lã Dẫn “Bị giết”.
Mọi người ngồi vây quanh mộ, yên lặng nhìn trên trán Lữ Dẫn có dấu hiệu,
sau đó yên lặng nhìn Bình Dương khóc sướt mướt ở một bên khóc sướt mướt,
Bình Dương nói: “Kẻ nào đáng chém ngàn đao dám giết Phò mã của ta,
không biết trẻ con không cha không sống được lâu sao? !”
Mọi người: “…”
Lã Dẫn: “…”
Cũng không phải thật sự đã chết… Hơn nữa nói những điều như vậy mới là điềm
xấu… Dù sao một nhà Bình Dương và Vô Mẫn Quân kia đều là không kiêng kỵ
gì.
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Mọi người thảo luận một chút, cảm thấy có thể là ai?”
Bình Dương là người đầu tiên mở miệng nói: “Dù sao không phải ta, Lã Dẫn có
trách nhiệm trong cung, lúc trở về trên mặt đã có dấu rồi.”
Mọi người đều dùng ánh mắt “Lừa ai chứ” nhìn Bình Dương.
Bình Dương rơi lệ: “… Thực không phải ta.”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Được rồi, ta nói trước tiên, ta cảm thấy là Bình Dương công chúa.”
Những người còn lại đều phụ họa, bánh bao cũng liên tục gật đầu, kết quả là,
mọi người không nghe Bình Dương biện giải, không lưu tình chút nào đem
nàng xử tử.
Ai, bi kịch Bình Dương.
Kỳ thật ta cũng đoán là nàng…
Bình Dương rưng rưng mở ra tờ giấy của mình, trên đấy ghi hai chữ “Nạn nhân”, mọi người đều trầm mặc…
Bình Dương lệ tuôn đi tới bên cạnh ta, nói: “Hoàng tẩu, rốt cục muội có thể hiểu được tâm trạng của tẩu!”
“… Cám ơn muội…”
Bởi vậy, trong mười hai canh giờ đã có bốn người chết, thủ đoạn của hung thủ này thật sự là quá tốt…
Ta và Vô Mẫn Quân còn có Bình Dương còn có Lữ Suất, bốn “Thi thể” vây
quanh nhau nói chuyện, ta nói: “Mỗi lần đều là Tư Đồ Hữu Tình là người
đều tiên nêu ý kiến, mọi người có phát hiện không?”
Bình Dương nghĩ
nghĩ, nói: “Đúng vậy, hơn nữa bánh bao sẽ phụ họa ở bên cạnh, khiến cho
muội cũng cảm thấy Tư Đồ Hữu Tình nói rất đúng.”
Ta xấu hổ nhìn Bình Dương, nói: “Cái gì, phán đoán của muội đều dựa theo bánh bao mà có sao…”
Bình Dương: “…”
Ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, kỳ thật… võ công của Vô Mẫn Quân và Lữ Suất cao như vậy, không chừng chỉ có trên chân bánh bao mới
dính nước, sau vụng trộm đi tạo ký hiệu!”
Hơn nữa, cũng không có người sẽ đề phòng bánh bao a.
Bình Dương cũng lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, mà hai kẻ Vô Mẫn Quân và
Lã Dẫn đã biết hung thủ là ai này, lại vẫn trầm mặc không nói như cũ.